Chương 11: Hôn một chút rồi em nói cho!

“Tôi cũng thế! Vương Lâm là khoa học máy tính, tôi nói cho cậu nghe chủ nhiệm của chúng ta rất tốt, thấy tôi tới một mình, phân thêm Vương Lâm vào ở cùng tôi! Đây là ký túc xá mới, lúc ấy tôi tới ký túc xá cũng không có người!” Vưu Gia Nhạc lải nhà lải nhải giống như lâu lắm không được nói chuyện, nhưng mà cũng không chọc người phiền.

“Nhạc Nhạc cháu ở đâu?” Cố Dương Cần vừa thu dọn vừa dò hỏi.

Lúc Vương Lâm trở về còn khiêng một thùng nước tinh khiết, Vưu Gia Nhạc đầy mặt hâm mộ, “Cậu lợi hại thật đó! Tôi muốn nâng cũng không nâng nổi!”

“Nhường đường một chút.” Vương Lâm đen mặt, mấy ngày nay bị Vưu Gia Nhạc làm phiền đến chết, không khác gì mấy con vật chỉ lớn mỗi cái mồm, còn cái gì cũng không biết, nhìn thấy sâu thôi mà kêu váng cả phòng như thấy quỷ.

“Cố Lâm Hoài đẹp trai hơn cậu nhiều! Tôi về sau tìm cậu ấy chơi!” Vưu Gia Nhạc vẻ mặt kiêu ngạo muốn đi kéo Cố Lâm Hoài, Cố Lâm Hoài lùi ra sau né tránh.

“Sao hai người đều hư như thế! Không hề biết thương xót tôi một chút nào!” Vưu Gia Nhạc bĩu môi, “Còn may! Còn có một bạn cùng phòng nữa!”

Mấy người ngồi ở bên cạnh bàn, Cố Dương Cần đóng gói một ít món ăn của tiệm cơm, Vương Lâm cùng Cố Lâm Hoài đều không thích nói chuyện, toàn dựa vào một mình Vưu Gia Nhạc điều tiết không khí.

Cửa ký túc xá bị đẩy ra, Kiều Vũ Thư lảo đảo lắc lư đi vào, hắn đầu tiên nhìn thấy chính là Cố Lâm Hoài, đồng tử không tự giác phóng to.

Vưu Gia Nhạc nhảy bắn lên như lửa đốt sau mông, đột nhiên chạy đến bên người Kiều Vũ Thư, “Lại là một anh chàng đẹp trai nữa!”

Kiều Gia đẩy hẳn cửa ra, lúc này người ở trong phòng, đại khái có ba người ở trong lòng hét to, duyên phận gì thế này.

Buổi sáng thấy Kiều Vũ Thư hắn còn mặc áo ngủ, lúc này hắn đã thay đổi quần áo, mặc đồ vận động màu xám đậm chân đi giày thể thao màu trắng, thân hình thon dài,tùy tiện đứng một chỗ cũng rất bắt mắt.

Ngón tay thon dài của hắn nắm di động hơi hơi siết chặt, cằm trơn bóng khẽ nhếch, mắt phượng xinh đẹp nhìn chăm chú Cố Lâm Hoài, hắn vốn mang theo ý cười, sau khi thấy Vương Lâm đôi mắt liền trầm xuống.

“Các bạn đều tới đầy đủ rồi nhỉ.” Kiều Gia cảm thấy không khí có chút kỳ quặc, thật là xấu hổ, mẹ thấy xấu hổ mà mở cửa, thấy xấu hổ về đến nhà.

Đại khái đều cảm giác được không khí không đúng, mọi người cơm nước xong đều trở về phòng mình, Cố Dương Cần cùng Kiều Gia cũng rời đi.

Cố Lâm Hoài nằm ở trên giường vừa mới trải xong ga, nghe thấy có người nhẹ nhàng gõ cửa, cậu không nghĩ nhiều nói luôn “Vào đi.”

Cửa mở ra Kiều Vũ Thư đi vào rồi tiện tay đóng cửa lại xoay khóa trái, “Bạn cùng phòng, qυầи ɭóŧ của cậu chạy tới va li hành lý của tôi.”

Kiều Vũ Thư thu dọn đồ đạc mới phát hiện, qυầи ɭóŧ của hắn cùng Cố Lâm Hoài đều để ở túi đồ sau, hẳn là Kiều Gia sắp xếp sai rồi.

“Tự em đổi đi, trong ngăn tủ ấy.” Cố Lâm Hoài cũng không biết vì cái gì, cả người nóng lên, rõ ràng chỉ đơn giản là lấy sai đồ vật.

Kiều Vũ Thư mở tủ quần áo của Cố Lâm Hoài ra tìm được ngăn để qυầи ɭóŧ, đặt qυầи ɭóŧ của Cố Lâm Hoài vào rồi khóa lại, hắn chuẩn bị đi Cố Lâm Hoài gọi hắn lại, “Em biết bạn cùng phòng khác à?”

“Hôn một chút rồi em nói cho.”

“Em đi luôn đi.”

Cố Lâm Hoài có thể nhìn ra Vương Lâm cùng Kiều Vũ Thư có quen biết, chính là Kiều Vũ Thư lại bắt đầu không đứng đắn.

Giường trong ký túc xá so với giường tầng trước kia lớn hơn rất nhiều, dưới giường là tủ để đồ, mép giường có bàn để máy tính và tủ quần áo, còn có một ít đồ vật trang trí đơn giản, khu vực mười mét vuông xung quanh nên có gì đều có cả.

Kiều Vũ Thư liếʍ liếʍ môi chuẩn bị đi, chính là Cố Lâm Hoài sợ hai người có thù oán riêng mà cậu không biết, hắn gọi lại Kiều Vũ Thư, “Trước tiên nói đi.”

Kiều Vũ Thư ngồi xuống mép giường của Cố Lâm Hoài, chân dựa vào đầu giường chân tùy ý đáp trên giường ngoại, “Hắn là bạn học cùng trường cũ của em, chúng em không có tiếp xúc gì mấy cả.”