Chương 24: Về quê

Trung thu năm nay và Quốc khánh gần nhau, Cố Dương Cần cùng Kiều Gia thương lượng cùng đi về nhà bà ngoại ông ngoại nghỉ lễ.

Bà ngoại ông ngoại là những giáo viên đi hỗ trợ giảng dạy sớm nhất, bọn họ vứt bỏ điều kiện rất tốt ở thành phố, ở trong núi không hề đi ra ngoài, bồi dưỡng ra biết bao sinh viên đại học. Hiện tại điều kiện trong núi tốt hơn rất nhiều, chỉ là cậu cả đây vẫn không thích đến.

Kiều Vũ Thư nghĩ phải về núi liền mang theo Vương Lâm, nhà cậu ta cùng nhà ông bà ngoại ngoại cách nhau cũng không xa, Vương Lâm đổi ký túc xá, ở trong lớp có thể có tiếp xúc nhiều với Kiều Vũ Thư.

Sáu bảy giờ Vương Lâm kéo va li hành lý đứng ở cửa khu nhà, cậu ta chờ một lúc liền thấy Kiều Vũ Thư cùng một trang sức hình người, bởi vì Cố Lâm Hoài dựa vào Kiều Vũ Thư, gần như bò ở trên lưng hắn, trong miệng còn đang lơ mơ nhắc mãi cái gì, trông cực kỳ giống một tên bợm rượu đã uống say.

“Cậu ta sao thế…”

“Anh ấy không muốn về nông thôn, anh ấy ghét gà, chó… cũng không thích đường núi xóc nảy.” Kiều Vũ Thư cong eo nâng Cố Lâm Hoài lên.

Vương Lâm mới biết quan hệ của hai người là anh em ruột không bao lâu, kỳ thật cậu ta vẫn luôn thấy Lâm Hoài rất quen mắt, trong số ít lần Cố Lâm Hoài về thôn, cậu ta cũng có chút ấn tượng.

Cố Dương Cần lái SUV, xe dừng lại Kiều Vũ Thư liền nhét Cố Lâm Hoài vào trong xe. Vương Lâm chào hỏi Cố Dương Cần cùng Kiều Gia, Cố Lâm Hoài dùng quần áo che lại đầu mình rồi dựa vào cửa sổ ngủ luôn.

“Anh trai con lại cáu kỉnh à?” Kiều Gia hiểu rõ tính cách của Cố Lâm Hoài.

“Vâng.” Kiều Vũ Thư cẩn thận kéo Cố Lâm Hoài dựa lên người hắn.

Khi xe đi qua đường bao quang núi thường lắc lư xóc nảy, trên xe ngoại trừ Cố Lâm Hoài thì mọi người đều đã quen. Xe đi tới một dạy phòng hai tầng tự xây mới dừng lại, Vương Lâm xuống xe tạm biệt, bà ngoại ông ngoại vui mừng ra đón.

“Cá nhỏ đã về rồi! Gầy đi rồi đấy! Hoài Hoài cũng tới!” Bà ngoại tuy rằng đều thích hai cháu trai, nhưng vẫn luôn có chút thiên về Kiều Vũ Thư hơn, nói chung Cố Lâm Hoài cùng nơi này không hợp nhau.

“Bà ngoại, con muốn ăn bánh rau củ* bà làm. Anh, em bảo vệ anh, hiện tại gà đều ở sau nhà hết rồi.” Kiều Vũ Thư lôi kéo Cố Lâm Hoài, Cố Lâm Hoài nhìn xung quanh xác nhận không gà mới yên tâm.

(*bánh rau củ - 菜饼: rau củ được bào sợi trộn với bột rồi chiên lên)

Ông ngoại ở sau nhà bổ củi, nghe thấy âm thanh liền lên sân trước, cả sân đều náo nhiệt lên.

Nhà Vương Lâm ở không xa, em gái cậu ta nghe thấy Kiều Vũ Thư đã trở lại liền bưng quả sung chín mới hái trên cây nhà mình chạy qua, Vương Lâm cũng không kịp ngăn lại. Vương An bưng quả sung, ở ngoài cửa sân nghiêng mắt nhìn, nghiêng rơi cả mắt ra ngoài cũng chỉ nhìn thấy một chàng trai đang ngồi lướt di động trong viện.

Cô vẫn luôn rất thích Kiều Vũ Thư, Kiều Vũ Thư lại nói bản thân thích con trai, trong ấn tượng của cô thì chàng trai trong viện kia là anh trai hắn, rất ít trở về.

Nhìn thấy Kiều Vũ Thư, non nửa năm không thấy hắn lại đẹp trai hơn rất nhiều, dường như vui vẻ quá mức, cô gọi Kiều Vũ Thư một tiếng.

“Anh em nói là anh tiện đường đưa anh ấy về cùng, em mang ít quả sung sang.” Vương An trộm vứt một ánh mắt đưa tình.

“Không cần.” Kiều Vũ Thư không coi ai ra gì kéo Cố Lâm Hoài, ngữ khí rõ ràng nhẹ nhàng hơn, “Ăn cơm cho hẳn hoi đi nào cậu cả ơi…”

Trong sân có một gian nhà bếp đơn độc, bên trong phát ra tiếng xào rau leng keng, cùng với mùi hương bay ra từng đợt.

“Mẹ nó! Đây là cái gì vậy!” Cố Lâm Hoài chuẩn bị đứng lên, cảm giác bên chân có cái gì đó khiến cậu lập tức nhào vào trên người Kiều Vũ Thư.

Vương An bị Cố Lâm Hoài làm giật mình, cô mới thấy một con châu chấu màu vàng nhảy trên mặt đất, Cố Lâm Hoài cùng Kiều Vũ Thư không phải mấy chàng trai kiểu cách, cô cũng nhận thấy Cố Lâm Hoài mang vẻ tinh tế cao quý, cậu nhảy một cái làm ấn tượng ở trong cô sụt giảm rất nhiều.