Chương 3: Nhìn bố đời vậy thôi, chứ ở trước mặt anh trai lại như con nhím bị nhổ sạch gai

Kiều Vũ Thư mới quay lại còn không có đồng phục, đồng phục trước kia cũng nhỏ, hắn mặc áo thun màu đen to rộng, thoải mái tùy ý.

Tuy là như thế hắn đi cạnh Cố Lâm Hoài cũng rất bắt mắt, trên người hắn đeo cặp sách lắc qua lắc lại, “Anh à, em lên lầu trước đây.”

“Ừ.”

Tạ Phong cùng mấy người thấy Kiều Vũ Thư trở về phá lệ khoa trương mà lao lại đây.

“Anh Kiều cuối cùng anh đã trở lại!”

“Kêu cha cậu làm gì.” Kiều Vũ Thư chậm chạp ném ra một gói thuốc lá từ trong người, mấy người nhanh chóng giấu kỹ càng, Tạ Phong lôi kéo Kiều Vũ Thư nói, “Anh Kiều, anh trai cậu vốn dĩ cũng không có ai bắt nạt. Sau lần cậu làm ầm lên đó, học tập cũng bắt, yêu sớm cũng bắt được ngay, không ai quấy rầy anh trai cậu hết, sao cậu lâu như thế mới quay lại.”

Kiều Vũ Thư bị đưa đến chỗ bà ngoại ông ngoại sau đó vẫn luôn phải làm tâm lý trị liệu, trong nhà cũng bảo hắn trở về, chính là Kiều Vũ Thư biết, hắn trở về Cố Lâm Hoài liền chạy, cậu quá nhát gan, hắn sao có thể chịu được Cố Lâm Hoài chịu khổ.

Cái gọi là yêu trước kia chính là hèn mọn lại đáng thương như vậy, hắn cũng không biết khi nào Cố Lâm Hoài mới có thể ở bên hắn, hắn chỉ có thể luôn chờ đợi.

Thi đại học sắp tới, cơm trưa cơ hồ đều là ở nhà ăn giải quyết, Kiều Vũ Thư xuyên qua đám người liếc mắt một cái là có thể thấy Cố Lâm Hoài, bình thường cậu luôn mang bộ dáng lạnh nhạt cao ngạo, mí mắt cụp xuống làm cậu tăng thêm vài phần lạnh lùng.

Bên cạnh cậu đã từng có một Kiều Vũ Thư lúc nào cũng ríu rít, cùng cậu vui đùa ầm ĩ, khi đó nụ cười của cậu cực kỳ ấm áp.

Tạ Phong bưng khay đồ ăn cùng mấy người trực tiếp đi tìm Cố Lâm Hoài, Kiều Vũ Thư ngồi ở vị trí xa Cố Lâm Hoài nhất. Mấy người đều biết hai anh em không biết từ bao giờ mà quan hệ trở nên xấu hổ, chỉ có thể ở bên cạnh hòa giải, Kiều Vũ Thư yên lặng bới cơm, hắn chỉ cần có thể ở gần Cố Lâm Hoài một chút là được rồi.

Một cái cánh gà được đặt vào khay đồ ăn của Kiều Vũ Thư, Cố Lâm Hoài nói, “Mọi người từ từ ăn.” Cậu bưng khay đồ ăn rời đi.

“Ôi trời! Dì đầu bếp của nhà ăn xem mặt mà múc đồ ăn đi, gà của tôi toàn xương không!”

“Ai mà không có đâu, gà xào ớt xanh của tôi này toàn ớt xanh.”

Kiều Vũ Thư siết chặt chiếc đũa nhìn bóng dáng Cố Lâm Hoài, vì cái gì phải đối xử tốt với hắn, rõ ràng Cố Lâm Hoài thích nhất ăn cánh gà.

Trước kia trong nhà cánh gà đùi gà đều là để lại cho hai anh em, Cố Lâm Hoài đối với ăn uống không có cảm giác quá lớn, cơ hồ đều cho Kiều Vũ Thư, mãi cho đến một ngày Kiều Vũ Thư buộc Cố Lâm Hoài cần thiết chọn một cái, Cố Lâm Hoài chọn đùi gà, cậu rõ ràng không thích ăn đồ gì có quá nhiều thịt.

Cố Lâm Hoài tốt với hắn là kiểu anh trai đối tốt với em trai, hắn lại hy vọng đến từ một loại tình cảm khác, hắn biết bản thân không nên buộc Cố Lâm Hoài chỉ có thể chọn hắn, cho nên hắn bị bệnh, bức chính mình vào ngõ cụt, giãy giụa, hơi tàn.

Ăn xong cánh gà Kiều Vũ Thư lại và mấy miệng cơm.

Tiết tự học buổi tối kết thúc Kiều Vũ Thư cho rằng Cố Lâm Hoài sẽ không chờ hắn, cùng Tạ Phong trốn ở WC nam hút xong thuốc mới lắc lư xuống tầng, Cố Lâm Hoài đứng ở dưới đèn đường, trong tay cầm một quyển tập hợp các câu hỏi tiếng Anh.

“Anh cậu chờ cậu rồi thì tôi đạp xe đi về đây.” Tạ Phong phất tay trái đi về hướng ngược lại.

Kiều Vũ Thư chạy vài bước, Cố Lâm Hoài lui ra phía sau một bước, “Em hút thuốc à?”

“Không phải, bọn Tạ Phong hút đấy.”

Hai người chen lên xe bus, bởi vì là chuyến xe cuối cùng, người gần như nhét đầy đến cực hạn. Tay Kiều Vũ Thư và tay Cố Lâm Hoài cùng nắm ở một vòng tay vịn, khi đong đưa rất nhẹ sẽ không cẩn thận mà cọ vào.

Một cái phanh gấp, Kiều Vũ Thư cùng Cố Lâm Hoài chạm tay vào nhau, Kiều Vũ Thư sợ Cố Lâm Hoài phản cảm, theo bản năng buông ra vòng treo, cũng may Cố Lâm Hoài kéo lại tay hắn, tay cậu cũng tự nhiên mà đỡ Kiều Vũ Thư một chút.

Cảm nhận được nhiệt độ trong tay, hầu kết Kiều Vũ Thư căng thẳng, muốn rút tay về lại bị Cố Lâm Hoài bắt lấy kéo đến chóp mũi của cậu ngửi ngửi, “Kẻ lừa đảo.”

Tiếp xúc của Cố Lâm Hoài làm cả người hắn cùng lục phủ ngũ tạng đều khô nóng lên.

Hắn lẳng lặng cảm thụ được trái tim nhảy lên tần suất dị thường, hắn tận lực ổn định cảm xúc của mình, nhưng khi mở miệng, thanh âm lại trầm xuống rất nhiều, “Chung quy so với, thương…chính mình thì tốt hơn.”

Cố Lâm Hoài ấn tay Kiều Vũ Thư ở trên vòng treo, “Trở về rửa tay, đừng để cho mẹ ngửi được.”

“Được…”

Ở trước mặt Cố Lâm Hoài Kiều Vũ Thư chính là con nhím bị nhổ sạch gai, có phải hắn ngoan ngoãn một chút thì Cố Lâm Hoài sẽ không chán ghét hắn hay không.

Kiều Vũ Thư dùng xà phòng xoa tay thật lâu, cho đến tận khi ngửi tay mình có mùi hương nhàn nhạt, tươi mát dễ ngửi.

“Đây là trọng điểm anh đã sửa sang lại có gì em xem qua, anh nhìn vở em chép bài, thành tích của em không tệ.” Trong tay Cố Lâm Hoài cầm vài quyển vở ghi, Kiều Vũ Thư nhận lấy rồi nhấp môi, “Em nhất định sẽ xem thật kỹ, em còn muốn thi vào cùng một trường đại học với anh đấy!”

Ước định này có từ lúc bọn họ vừa vào cấp ba, bọn họ cùng nhau viết nguyện vọng có thể cùng vào một trường đại học. Cố Lâm Hoài vẫn luôn muốn học y, hiện tại đại khái càng muốn, vừa vặn hắn chọn chuyên ngành thiết kế của đại học cũng rất tốt.

Cố Lâm Hoài không nói tiếp, xoay người trở về phòng mình.

Cậu nghĩ việc ra nước ngoài chỉ có Cố Dương Cần biết, lúc ấy Cố Dương Cần nói, “Vậy em trai con…sẽ rất đau lòng.”

Cố Lâm Hoài cảm thấy có đôi khi cậu hẳn là nên tàn nhẫn một chút, nhưng lại không thể nhẫn tâm, rời đi là biện pháp tốt nhất của cậu, quan hệ giữa bọn họ không thể quay lại như trước kia.