Chương 2: Dụ dỗ

Từ Lệ không nói lời nào, nhưng vẻ mặt lộ ra hết tâm trạng, nàng thật sự không giấu được cái gì.

Thấy quần áo của nàng cũng bẩn, Tử An đưa nàng trở lại phòng ngủ, cố gắng trấn định cảm xúc dâng trào trong lòng, để nàng nghiêng nửa đầu rồi cẩn thận dùng khăn giấy và bông gòn lau sạch máu mũi cho Từ Lệ

Mỗi khi bước vào phòng của Từ Lệ, hắn đều ngửi thấy mùi thơm dịu dàng và ngọt ngào đặc trưng của con gái, hắn không thể tập trung, thậm chí còn cảm thấy côn ŧᏂịŧ đang có xu thế ngẩng cao đầu.

Hình như hơi gần...

Sau khi lớn lên, hắn không thể luôn bám lấy Từ Lệ như trước.

Nhưng vào lúc này, Hứa Tử An nhìn chằm chằm vào môi nàng, bầu không khí mơ hồ lập tức lan tràn giữa hai người.

"Chị gái thơm quá." Giọng nói của Tử An trầm, từ tính, đôi mắt đen và sâu dán chặt vào khuôn mặt của Từ Lệ, những gì hắn nói khiến tim Từ Lệ đập nhanh hơn.

“Chờ đã, em. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . không. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . đừng. . ."

Tử An bước nhanh về phía trước, lại nhìn nàng bằng giọng điệu, ánh mắt đó, điều này khiến nàng cảm thấy hơi khó chịu, không phải chán ghét mà chỉ là có chút không quen, như thể hắn đã vượt qua giới hạn an toàn, mọi thứ sẽ trở nên nguy hiểm.

“Chị ơi,” Hứa Tử An không những không rời đi mà còn nhích lại gần, “Em lại gần thì sẽ thế nào?”

Vừa nói, hắn vừa vòng tay qua eo nàng, đem Từ Lệ ôm vào lòng, sau đó vùi đầu vào cổ hít vài hơi.

Toàn thân Từ Lệ đông cứng lại, nàng thậm chí có thể cảm nhận môi của Tử An đang chạm vào da mình.

Em ấy, em ấy, em ấy đang hôn mình sao?

"Chị, mặt chị đỏ như vậy, chị phát sốt sao?" Hứa Tử An hạ giọng, ra vẻ hiểu biết hỏi.

Những lời này lọt vào tai Từ Lệ, giống như đang tán tỉnh, nàng hai tay khẩn trương nắm lấy vạt áo, cúi đầu không dám nhìn Hứa Tử An bên cạnh.

Bàn tay to của Hứa Tử An ấn xuống, không lùi mà đẩy về phía trước, khiến khuôn ngực mềm mại của nàng không tự chủ được áp vào ngực hắn

“Ở đây mềm quá.” Giọng Hứa Tử An rất trầm, quyến rũ và có sức hút.

Từ Lệ màng nhĩ ầm vang, người này đang nói cái gì? Có phải là những gì cô ấy nghĩ?

Chóp mũi Từ Lệ ngửi thấy mùi thơm của hoa loa kèn, hình như là sữa tắm của nàng, nhưng mùi đó đến từ người của Tử An, em ấy thực sự đã sử dụng sữa tắm giống mình

Nóng quá, nóng quá, trong nhà mát mẻ, nhưng người cô như bị lửa thiêu đốt.

Từ Lệ không cảm thấy cô như vậy có gì đó không ổn, cô không những không đẩy hắn ra mà toàn thân đều tê dại, tránh cho Tử An nhìn ra sự kỳ lạ của mình, cô lắp bắp nói: "Làm loạn đủ chưa? Em... đi ra ngoài, ta đi nghỉ ngơi."

Hứa Tử An tâm tình tựa hồ trở nên phiền muộn, ngay cả ánh mắt cũng âm trầm xuống, "Không thể ngủ cùng nhau sao?"

"Nhưng chúng ta đã lớn rồi, ngủ cùng nhau không thích hợp..." Từ Lệ có chút do dự nói.

“Chị em cũng không được sao?” Hứa Tử An môi mỏng hơi hé mở, “Không có việc gì.”

Thành thật mà nói, trước một khuôn mặt đẹp trai vô hại như vậy, Từ Lệ có trái tim sắt đá đến đâu cũng khó có thể kiên quyết từ chối.