Chương 3: Điện hạ đừng sợ

Độc Cô Hầu định bước tới, nhưng người Sóc Bắc lại giơ tay ra lần nữa, chặn Thẩm Diên lại, tách nàng ra khỏi Độc Cô Hầu.

"Ngươi muốn làm gì?" Thẩm Diên nghe thấy Độc Cô Hầu lên tiếng, giọng điệu đã có chút sốt ruột.

Người Sóc Bắc chỉ đáp: "Ngươi có thể vào lều lớn, nhưng công chúa của các ngươi phải vào lều của Hãn vương chúng ta."

Lều lớn là nơi Hãn vương và các quý tộc bàn bạc việc nước, không phải là nơi ở của Hãn vương, vậy mà giờ đây bọn họ lại lấy mục đích hòa thân ra làm cớ, bỏ qua hết tất cả các nghi lễ kết hôn, muốn trực tiếp động phòng.

Trong mắt Độc Cô Hầu, Lễ Bộ thị lang ... đây quả là một sự sỉ nhục lớn! Không chỉ riêng ông ta, mà bất kỳ người dân Đại Chu nào ở đây cũng đều cảm thấy bị sỉ nhục!

Bởi vậy, Độc Cô Hầu vô cùng muốn quát mắng, muốn nhổ bọt, muốn đòi lại tôn nghiêm cho Đại Chu!

Nhưng thanh đao bên hông tên người Sóc Bắc kia vẫn lóe sáng, không né tránh, không nhượng bộ, không chừa một đường lui nào.

Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, cơn giận trong lòng Độc Cô Hầu đã vơi đi một phần. Ông ta đang đứng trên địa phận của người ta, chỉ có thể chịu sự ràng buộc của người ta, trên vai ông ta còn gánh vác thánh mệnh của Đại Chu, cho dù tôn nghiêm của Đại Chu có bị tổn hại, ông ta cũng không thể đắc tội với bọn họ.

Kìm nén cơn giận, ông ta quay người đối mặt với Thẩm Diên.

"Điện hạ..."

Dưới lớp khăn voan đỏ, Điện hạ lên tiếng: "Ta đi là được, dù sao cũng phải đi, sớm muộn gì cũng vậy."

Độc Cô Hầu nghiến răng ken két. Hộ tống suốt hai tháng trời, ông ta đều chứng kiến

sự uất ức tủi nhục của công chúa, cũng từng thấy nàng rơi lệ, cũng từng nghe nàng thở dài, ông ta cứ tưởng nàng yếu đuối không chịu nổi, e rằng đến Sóc Bắc sẽ không thể tự lo liệu cho mình. Nhưng giờ phút này, khi thật sự đứng trước lều lớn, khi nàng cần phải buông bỏ sự che chở của mọi người để một mình chịu nhục, ông ta lại thấy nàng kìm nén tiếng khóc, bình tĩnh đồng ý.

Ông ta bỗng nhiên cảm thấy không đành lòng, càng thêm phần hổ thẹn, nhưng cũng thật sự bất lực.

Bàn tay trở nên ấm áp, là tay công chúa đưa tới, chỉ nắm lấy tay ông ta một cái thật nhẹ.

"Chuyện nghị hòa, chỉ có thể dựa vào ngài." Nàng nói.

...

Bên trong lều lớn, Độc Cô Hầu đứng trước một đám người phương Bắc cao lớn lực lưỡng, tay cần bức thư nghị hòa của hoàng đế Đại Chu, ngẩng cao đầu, ánh mắt lướt qua bọn họ.

Lòng mày nhíu lại, mang theo sự hoang mang bất an, ông ta hỏi: "Đại Khâm Hãn vương đâu?"

Người Sóc Bắc cong khóe môi, xoay xoay chuôi đao bên hông, đáp:

"Hãn vương đi gϊếŧ người rồi!"

Ngọn lửa trong bếp lò nhẹ nhàng cháy bùng trong lều, ánh sáng đỏ hắt lên tấm khăn voan đỏ thẫm trên đầu Thẩm Diên, nhuộm cả căn lều bằng một màu đỏ ấm áp.

Thế nhưng, Thẩm Diên ngồi trên giường, từ thân thể đến trái tim đều cảm thấy lạnh lẽo. Lúc này trong lều chỉ có nàng và thị nữ đi theo, họ đã đợi rất lâu, nhưng vẫn không thấy ai đến.

Mạc Bắc là vùng đất lạnh giá, Thẩm Diên vốn quen sống ở vùng Giang Nam ôn hòa, nay đột ngột đến đây, dù có lửa sưởi ấm cũng không cảm thấy ấm áp hơn chút nào.

Bỗng nhiên, nàng nghe thấy tiếng động mơ hồ từ bên ngoài vọng vào, tiếng vó ngựa hỗn loạn xen lẫn tiếng người la hét, từng đợt từng đợt truyền vào tai Thẩm Diên. Nàng vểnh tai lên, lắng nghe, toàn thân bỗng chốc căng cứng.

"Ngọc Tư, ra cửa xem thử xảy ra chuyện gì!" Thẩm Diên vội vàng gọi thị nữ của mình.

"Vâng." Ngọc Tư đang đứng hầu bên cạnh vội vàng đứng dậy, chạy đến cửa, vén một góc rèm lên.

Âm thanh gấp gáp bên ngoài lập tức theo gió thổi vào trong lều, lần này Thẩm Diên nghe rõ hơn, là tiếng roi da quất, tiếng đao kiếm rơi xuống, tiếng da thịt bị xé rách cùng với tiếng kêu thảm thiết.

"A!" Ngọc Tư chưa từng chứng kiến cảnh tượng như vậy, hét lên một tiếng rồi ngã phịch xuống đất.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Thẩm Diên vén khăn voan lên, vừa định nhìn ra cửa thì tấm rèm đã bị Ngọc Tư buông xuống, che khuất cảnh tượng bên ngoài.

"Là... là bên ngoài đang gϊếŧ người!" Giọng Ngọc Tư run rẩy: "Bọn họ bắt được rất nhiều người, từng nhóm từng nhóm một, lùa về phía này, trên đường đi đã gϊếŧ rất nhiều người, máu chảy thành sông!"

Tay Thẩm Diên run lên, chiếc khăn tay rơi xuống đất.

Ngọc Tư là thị nữ mà Hoàng hậu đã ban cho Thẩm Diên vào ngày nàng xuất giá, cũng mới chỉ quen biết nàng được hai tháng. Nhưng lúc này, nhìn thấy sắc mặt chủ nhân trắng bệch, Ngọc Tư quên cả sợ hãi, vội vàng chạy đến ôm lấy nàng.

"Điện hạ đừng sợ! Điện hạ đừng sợ!"