Chương 16

Cơ Tắc mím chặt môi mỏng, không nói gì. Mãi đến khi rời khỏi nơi của Triệu Chi Chi, hắn cũng chưa nói một câu nào.

Trước khi rời đi, Triệu Chi Chi còn cố ý nhét vào tay Cơ Tắc hai bó thịt xông khói và một hũ mật ong tươi.

“Lần sau nhớ tới gặp ta.” Triệu Chi Chi kiễng chân vẫy tay chào hắn, đôi mắt tròn đầy ý cười ngây thơ: “Mặc dù ngươi không nói cho ta biết ngươi ở cung nào tại Vân Đài các, nhưng không quan trọng, ta sẽ chờ ngươi đến."

Cơ Tắc cầm thịt xông khói và mật ong bước ra ngoài.

Thịt xông khói có mùi nồng và khá hăng, một ít mật ong trào ra khỏi bình gốm làm các ngón tay hắn dính dính.

Hắn không muốn cầm hai thứ khó coi này một chút nào, vì vậy hắn phải tìm một nơi để vứt chúng đi.

Cơ Tắc biết tầm mắt của thiếu nữ phía sau vẫn đang nhìn theo, phải kiễng chân ngẩng đầu lên cho đến khi không còn nhìn thấy hắn nữa thì mới từ từ rời đi từng bước nhỏ.

Nàng đối xử với người khác quá vô tư, lại nghiêm túc quá mức.

Một nữ nhân có tư sắc như nàng có thể chơi đùa người ta trong lòng bàn tay, khuôn mặt là vũ khí của nàng, không một nam nhân nào sẽ dám phòng vệ nàng. Nhưng nàng lại rất ngốc, chỉ cần ai đó tốt bụng với nàng một chút thì nàng sẽ moi tim phổi ra đối xử với họ rồi, nếu nàng không sinh ra trong một gia tộc quyền quý, lại bị đưa đến Vân Đài các, không biết nàng sẽ bị bán bao nhiêu lần rồi.

Cơ Tắc đi chậm lại để Triệu Chi Chi nhìn theo bóng lưng hắn một lúc nữa.

Cho đến khi hắn ra khỏi Vân Đài các, lên xe ngựa, miếng thịt xông khói và mật ong vẫn còn trong lòng ngực hắn.

Chiêu Minh cầm lấy hai món quà nhỏ giản dị này, không cần hỏi cũng biết đây là Triệu cơ đưa.

Điều hiếm chính là, vậy mà Điện hạ lại thực sự chịu nhận và mang chúng về.

“Đêm nay nói phòng bếp làm thêm mật ong rót thịt xông này.” Cơ Tắc phân phó, “Chỉ dùng hai thứ này thôi.”

Chiêu Minh trả lời: "Vâng."

Cơ Tắc đổi lại thường phục trong xe, đôi mắt đen thẫm lúc nhắm lại mở, vài lời Triệu cơ đánh giá về hắn cứ lởn vởn trong tâm trí hắn không thể nào vứt ra được.

Thế nhưng Triệu cơ lại nói hắn keo kiệt.

“Chiêu Minh, cô có keo kiệt không?” Cơ Tắc thò đầu ra khỏi rèm xe.

“Cái gì?” Chiêu Minh bị đột nhiên hỏi, lập tức phi ngựa dừng ở ven đường.

Quay đầu nhìn lại, thiếu niên cao gầy, da trắng, hai mắt yên tĩnh, vẻ mặt trầm ổn lạnh nhạt thường ngày lộ ra vẻ trẻ con.

“Tại sao cô lại keo kiệt cơ chứ?” Chiêu Minh nghe thấy một tiếng càu nhàu khác từ cổ họng Cơ Tắc.

Chiêu Minh hỏi: "Triệu cơ cảm thấy Điện hạ keo kiệt?"

Cơ Tắc ừ một tiếng.

Chiêu Minh buồn bực, Triệu cơ không phải loại người không ưa người nghèo, yêu người giàu có, ở bên Điện hạ lâu như vậy cũng chưa từng đòi hỏi Điện hạ bất cứ điều gì cơ mà.

Đang êm đẹp như vậy, làm sao lại đột nhiên cảm thấy Điện hạ keo kiệt?

Cơ Tắc: "Nàng nói rằng đến lương thực cô cũng luyến tiếc chu cấp cho, thiếu chút nữa nàng đã đói chết.”

Chiêu Minh chợt bừng tỉnh.

Hóa ra không phải chê nữ tử mà Điện hạ giả thành keo kiệt, mà Điện hạ ở đây chính là chủ nhân của Vân Đài các.

Chiêu Minh nhỏ giọng vì một câu công đạo cho Triệu Chi Chi: "Điện hạ xác thật không ban lương thực cho Vân Đài các."

Cơ Tắc cũng biết là mình không ban, nhưng hắn cũng không nhớ được nguyên nhân vì sao mình không làm như vậy: "Vì sao cô không ban lương thực, ngươi còn nhớ không?"

Chiêu Minh đương nhiên nhớ rõ, mọi chuyện mà Cơ Tắc đã phân phó, ý đều nhớ rõ: "Lúc ấy bọn họ định gả nữ nhi cho Hoàng thượng, Hoàng thượng không muốn, nhưng cũng không nỡ từ chối lòng tốt của các quan thần, cho nên ngài đã lệnh cho mọi người đem người đến nơi này của Điện hạ. Nhưng Điện hạ cũng không muốn, lại ngại ý định của bọn họ, vừa lúc Điện hạ cũng không muốn ở Vân Đài các, vì vậy sau khi ném người vào Vân Đài các xong cũng không quản nữa."

Chiêu Minh nhẹ giọng: "Điện hạ nói, muốn cho các nàng tự sinh tự diệt, đói chết mấy người, có lẽ những người trong thành đưa nữ nhi của mình tới sẽ biết khó mà lui."

Cơ Tắc đã hoàn toàn nhớ ra rồi.

Đúng thật là hắn đã nói như vậy.

Hắn và phụ vương mới đến, làm sao có thể trầm luân nữ sắc được chứ. Những nữ nhân được đưa vào Vân Đài các, hắn không muốn nuôi một người nào cả, lãng phí thức ăn, thay vì nuôi các nàng, không bằng nuôi các tướng sĩ.

Cơ Tắc không hối hận về quyết định ban đầu của mình, nếu quay lại một lần nữa, hắn vẫn sẽ làm như vậy.



Nhưng hôm nay thì sao. Đáy mắt Cơ Tắc trầm xuống, biểu cảm của Triệu cơ khi nói hắn không ban lương thực cho, như thể hắn là người keo kiệt nhất trên thế gian vậy. Làm thế nào mà một Đế Thái tử uy nghiêm lại có thể bị coi là một kẻ keo kiệt vô nhân đạo?

Hắn phải cho nàng biết rằng người rộng lượng nhất trên thế gian này chính là hắn.

"Chiêu Minh, truyền mệnh lệnh của cô, để gia lệnh chuẩn bị một ngàn gánh kê và lúa mì, một nghìn cuộn vải. Tất cả thức ăn và chi phí mà Vân Đài các đáng lẽ phải có từ một năm trước đều điền vào, chỉ cần là người Vân Đài các đều có phần.”

Cơ Tắc nhẹ nhàng nói: "Lấy một bộ đồ dùng bằng đồng mà phụ vương ban cho cô, và một bộ đồng thau và bộ bát ngọc trắng đưa cho Triệu cơ. Những người khác không cần đưa, cho nàng là được.”

Đồ vật đã được ban cho Vân Đài các, người ở Vân Đài các mang ơn đội nghĩa ba quỳ chín lạy.

Mỹ nhân Giáp rơm rớm nước mắt cảm động: "Điện hạ thật sự đã nhớ đến chúng ta, năm nhất định là có lý do bất đắc dĩ, cho nên mới nhịn đau mặc kệ chúng ta.”

Mỹ nhân Ất ôm ngực đầy phấn khích: "Điện hạ còn chưa trở về đã ban thưởng lương thực và vải vóc, không biết khi ngài trở về sẽ thưởng thêm bao nhiêu thứ nữa."

Người đẹp Bính si ngốc cười: "Chúng ta sẽ đi theo Điện hạ, sau này sẽ được vinh hoa phú quý vô tận!"

Triệu Chi Chi khẽ hỏi A Nguyên và Kim Tử bên cạnh, "Chúng ta cũng có?"

“Người nào cũng có.” A Nguyên chỉ vào đám tu sĩ được phân công từ trong cung: “Bọn họ sẽ ban thưởng tới phòng của từng người, chúng ta trở về là có thể nhìn thấy lương thực và vải vóc của chúng ta.”

Triệu Chi Chi nghe vậy liền nóng lòng bay về kiểm kê đồ vật, lợi dụng mọi người không chú ý, kéo A Nguyên và Kim Tr rời khỏi đội ngũ tạ ơn.

Trên đường chạy chậm trở về, vào nhà, quả nhiên nhìn thấy sân đầy thóc và núi vải chất thành đống.

Triệu Chi Chi mừng đến mức không ngậm được miệng, hận không thể nằm trên đó lăn lộn.

Khi còn nhỏ, nàng đã bị đói, khi được đem tới hầu hạ bên cạnh a tỷ mới được sống cuộc sống cẩm ý ngọc thực(*). Ngay khi nàng sắp quên đi mùi vị của cái đói, nàng lại được đưa đến Vân Đài các để bán hết y phục và đồ trang sức để nuôi sống ba người.

(*) Cơm áo gạo tiền.

Hôm nay, không có gì làm cho nàng hạnh phúc hơn đống thóc.

Ăn no mặc ấm, sống không lo toan.

A Nguyên trong phòng hét lên một tiếng: "Tiểu thư, đến xem!"

Triệu Chi Chi chạy vào, trong phòng có hai bộ đồ dùng và bát đĩa được đặt ngay ngắn, một bộ bằng đồng và một bộ bằng bạch ngọc.

Những đồ dùng bằng đồng và bạch ngọc là những thứ chỉ có vương tộc mới được sử dụng. Quan lão và các gia tộc không thể tùy tiện sử dụng mà không được ban thưởng, nếu bị phát hiện, chính là tội kiêu ngạo.

Triệu Chi Chi phản ứng đầu tiên: "Ném đi, mau ném ra ngoài."

Gia lệnh phụ trách ban thưởng lần này còn chưa đi xa, gã mang theo mấy tu sĩ đích thân mang đến cho Triệu Chi Chi, sau khi cho đồ, muốn tìm cơ hội gặp Triệu cơ. Dù sao, đó cũng là người đã nhận được ban thưởng đặc biệt từ Điện hạ, phần thưởng không phải là một vật bình thường, mà là một bộ đồ dùng bằng đồng và bạch ngọc.

Thứ này người thường không dùng được, là thứ dùng trong sinh hoạt và ăn uống hàng ngày của Điện hạ, cho dù các mỹ nữ khác muốn thứ này, nếu không có ân chuẩn của Điện hạ thì cũng không thể được.

Điện hạ ban thưởng bộ đồ dùng bằng đồng và ngọc trắng cho Triệu cơ, chứng minh cái gì? Chứng minh rằng trong tương lai, Điện hạ muốn cùng ăn cùng ở với Triệu cơ!

Thân là gia lệnh của Đông Cung, gã phụ trách hình phạt, lương thực và chuyện của nô bộc của Đông Cung, từ nay về sau sẽ quản nhiều việc vặt vãnh hàng ngày ở Vân Đài các, làm sao có thể không gặp trước Triệu cơ mà có thể cùng ăn cùng ở với Điện hạ được? Nói không chừng trong tương lai, sở thích của Điện hạ sẽ thay đổi theo sở thích của Triệu cơ đấy.

Ngay khi gia lệnh quay trở lại, nhìn thấy Triệu Chi Chi định ném đồ đạc đi, gã sợ tới mức nói ra tiếng: "Khoan đã tiểu thư! Vật này không ném được!”

Khi Triệu Cho Chi nhìn thấy người nam tử xa lạ, nàng vô thức trốn sau lưng A Nguyên.

A Nguyên dang tay che Triệu Chi Chi lại, ánh mắt y ra hiệu Kim Tử cầm lấy con dao.

Khi gia lệnh nhìn thấy trận đằng đằng sát khí như vậy, gã liền biết là hiểu lầm, lập tức xin lỗi: "Ngô nãi là gia lệnh của Đông Cung."

A Nguyên vẫn không yên tâm: "Ngươi đứng lại, lui tới nơi cách nơi này mười bước rồi nói chuyện với tiểu thư của chúng ta."

Gia lệnh lùi lại sau rồi đứng yên, sau đó nhìn Triệu Cho Chi đang đứng sau lưng A Nguyên, không dám nhìn thẳng, vội vàng liếc nhìn, trong lòng liền sửng sốt.

Vẻ đẹp của nữ tử thanh tú yêu kiều như ngọc, trán đầy đặn, mày ngài, đôi mắt trong veo, eo thon, cổ tay trắng nõn, mặc y phục làm việc nhà cực kỳ giản dị, nhưng lại giống như một nàng tiên mây hạ trần, phong thái thanh tao như bụi trần, thiên hạ ít người có.

Gã tự nhủ, mình đã từng nhìn thấy vô số mỹ nữ, không ai có thể so sánh với Triệu cơ trước mặt.

Thảo nào trong kinh thành có câu nói: “Triệu gia có nữ nhi, tuyệt sắc vô song.”

Nghĩ đến vị Triệu cơ này, chính là nữ nhi nhà họ Triệu mà trong thành đã đồn đại bao lâu nay.



Gia lệnh không dám lơ

là, gã lùi lại năm bước, hạ eo xuống, giọng điệu cung kính: "Bẩm tiểu thư, đồ dùng trong rương là do Điện hạ ban tặng, xin quý nữ hãy nhận lấy."

Khi Triệu Chi Chi nghe gã nói thân phận, lại nghe gã nói đồ vật của Thái tử Điện hạ, tâm tư hoảng hốt lập tức bình tĩnh trở lại, "Thật sự là Điện hạ ban tặng sao?"

Gia lệnh: "Thiên chân vạn xác(*)."

(*) Chắc chắn thật.

Triệu Chi Chi nghi hoặc: "Điện hạ cho ta cái này làm gì? Ta lại không dùng được nó."

Gia lệnh mỉm cười, trong lòng trả lời: Hiện tại không dùng được, không có nghĩa là sau này không dùng được, chờ sau khi Vân Đài các được tu sửa tốt đón Điện hạ trở lại, không phải sẽ có thể cùng Điện hạ dùng sao?

Gia lệnh đã nhìn thấy người, trong lòng đại khái đã biết, không tiện ở lại lâu, khom người rời đi.

Triệu Chi Chi nhìn chằm chằm vào bộ đồ dùng bằng đồng và bạch ngọc mà lo lắng, nếu là Thái tử ban cho, thế thì nàng không cần lo lắng.

Nhưng mà, tại sao ngài ấy phải ban cho nàng cái này?

Triệu Chi Chi không nghĩ ra được, dứt khoát không nghĩ nữa.

Có thể những người khác cũng có. Có lẽ Thái tử đã ban tặng cho mỗi mỹ nhân hai bộ đồ dùng, để ngài ấy có thể tiện ra vào cung thất và sinh hoạt.

A Nguyên hỏi: "Tiểu thư, người có muốn cất đồ đi không?"

Triệu Chi Chi chỉ vào chiếc rương lớn bị khóa lại ở góc tường.

Chiếc rương lớn đặc biệt chứa đầy những đồ vật có thể dùng để bán, hầu hết những thứ trong đó đều là "vật từ trên trời", chúng được lấy ra từ những đồ vật không rõ lai lịch mỗi khi chúng bị ném vào cửa phòng, xem nàng xem nó như là một cái khố ngân lượng, sau này có gặp phải tình huống éo le trong tương lai, có thể dùng nó để cứu cấp.

Mặc dù bây giờ nàng đang ở Vân Đài các, nhưng không nhất thiết phải ở lại đây mãi mãi, có lẽ nàng có thể đi đến những nơi nàng muốn.

Đồ chơi cũng có tư cách để nằm mơ.

Có thể một ngày nào đó, nàng sẽ có thể rời đi một cách ngay thẳng, không cần bị Triệu gia coi như là một lễ vật để khiến người khác vui vẻ, nàng có thể sống yên ổn, không hề lo lắng tột độ, cũng không còn sầu muộn về tương lai nữa.

Trước đó, trước khi Triệu gia thả nàng tự do, không, không đúng, chủ nhân của Vân Đài các sắp trở lại, nàng không còn là vật nhỏ của Triệu gia nữa, nàng sẽ chính thức trở thành vật nhỏ của chủ nhân Vân Đài các. Nếu chủ nhân của Vân Đài các muốn đem nàng đi tặng người khác, thì sẽ không thể làm ngơ cái họ Triệu mà nàng đã được đặt tên được.

Các nam nhân đem cơ thϊếp cho người khác hưởng dụng thường là vì có việc, phụ thân đã từng đem mấy cơ thϊếp lâm hạnh trong phủ tặng cho người khác, nếu hiện tại nàng đang ở chỗ họ, có lẽ người khác sẽ còn cố kỵ nàng họ Triệu, nhưng người nàng đối mặt chính là Đế Thái tử, một Thái tử dưới vạn người trên vạn người, không cần cố kỵ gia tộc của nàng.

Được ai tặng cũng giống nhau, nhưng nàng không muốn bị đưa đi. Nàng không có chí hướng gì lớn, nàng cũng chỉ muốn ăn ngon mặc ấm, làm một người bình thường có thể tự quyết định hướng đi của chính mình, không cần chạy trốn lo lắng bị bắt làm nô.

Nếu có thể, nàng muốn tìm mẫu thân của nàng. Nàng chưa từng gặp qua mẫu thân, nàng muốn biết người trông như thế nào.

Triệu Chi Chi cũng không muốn tranh một vị trí nhỏ ở Đông Cung, nàng cảm thấy Đế Thái tử keo kiệt một năm kia đột nhiên trở nên hào phóng không phải là người nàng có thể chạm tới. Người khác đều nói nàng sinh ra đã là đồ chơi, nam nhân cao cao tại thượng kia, trước kia hắn có thể vứt bỏ không quan tâm người Vân Đài các, Vân Đài các có nhiều tiểu thư xuất thân từ các gia tộc cao quý như vậy hắn còn không để vào mắt, nàng dựa vào cái gì hy vọng xa vời rằng hắn sẽ đặt nàng vào mắt?

Chỉ bằng gương mặt và thân hình này sao?

Nàng có tự tin yêu hắn, nhưng nàng không bắt hắn phải trả giá cho tình cảm chân thành của mình.

Tình yêu dễ đến, nhưng hiếm khi giữ được, huống chi người đó là Đế Thái tử.

Sự chân thành của nam nhân chủ yếu nằm ở tiền đồ và đại sự của họ, chưa bao giờ liên quan đến nữ nhân. Nơi này là nơi bọn họ thống trị. Kẻ thống trị có thể dễ dàng có được tình yêu và con cháu nối dõi, vậy thì cần gì hạ người xuống lấy lòng kẻ bị thống trị chứ?

Triệu Chi Chi ăn uống thoải mái, suy nghĩ mông lung trải qua mùa xuân này, đầu hạ, Vân Đài các đã tu sửa xong, Đế Thái tử trở về.

Pháp sư trong cung khiêu vũ bên ngoài Vân Đài các, đường lớn có vô số cung nhân và binh lính xếp thành hàng dài, một dặm con đường lớn trải đầy mỹ nữ.

Đầu hè, gió nhẹ ấm áp, trong không khí đều phảng phất hương khói.

Triệu Chi Chi cố gắng tìm Chíp Chíp giữa đám người đang quỳ gối, nhưng thật sự có quá nhiều người. Khi nghi thức kỵ binh sắt của Thái tử đến, nàng còn chưa kịp đếm số lượng mỹ nhân được đưa đến Vân Đài các đã nghe thấy một âm thanh vang lên, thiết kỵ binh uy vũ nghiêm túc đi đến, nàng vội vàng quỳ rạp xuống đất.

Giọng gia lệnh vang lên khắp đại lộ: "Đế Thái tử giá lâm."

Không khí ngưng trọng trang nghiêm.

Tiếng xe ầm ầm, tiếng vó ngựa rung trời, đội cận vệ của Đế Thái tử chậm rãi đi vào đại lộ Vân Đài các theo nghi thức.

Triệu Chi Chi không dám thở mạnh, trán đè xuống đất, đợi hồi lâu, chiếc cổ tinh tế lộ ra giọt mồ hôi. Giống như tất cả những người có mặt tại đây, nàng khiêm tốn nằm ở dưới, đợi chủ nhân của Vân Đài các dẫm lên các nàng đang quỳ ở kia và đi vào đường chính đến Vân Đài các.

Cố gắng cúi đầu xuống, nàng thoáng nhìn thấy đôi hài vàng thêu hoa văn rồng, phượng và hổ của Đế Thái tử, bước chậm rãi đi vào dư quang khóe mắt của nàng.

Khi đến trước mặt nàng, chủ nhân của đôi giày này đột nhiên dừng lại.