Chương 14

Mãi một lúc sau Mạnh Tỉnh mới chợt nhận ra mình đang bị một cái gì đó trói lại, hắn nhìn qua hai bên, rất tốt cả hai cổ tay đều bị còng vào lan can giường bệnh.

"Tỉnh rồi à?"

Mạnh Tỉnh nghe thấy giọng nói lạnh băng phát ra từ bên cạnh.

Hắn quay đầu nhìn sang bên phải thì thấy Ôn Như Lam đang ngồi trên ghế cạnh giường, chân gác lên dường như đang xử lý tài liệu.

Mạnh Tỉnh không trả lời, cũng không động đậy chỉ yên lặng nhìn Ôn Như Lam.

Ôn Như Lam cũng không để ý đến hắn chỉ chăm chú xử lý nốt tài liệu. Sau khi giải quyết được hơn phân nửa các văn kiện, rà soát lại lần cuối xác định không còn vấn đề gì y mới ký tên vào cuối rồi đặt các tài liệu chưa xử lý sang một bên.

Y đóng nắp bút máy lại, tiếng “cạch” vang lên phá vỡ sự im lặng trong phòng.

Mạnh Tỉnh hơi chớp mắt, cuối cùng mới kịp phản ứng đáp lại: "Tỉnh rồi, như vẫn không dám tin. Tự hỏi có phải mình đang nằm mơ không?"

Ôn Như Lam hứng thú chống cằm, hơi nghiêng người về phía trước, hỏi: "Khó tin chỗ nào? Khó tin vì mới đây bản thân lại rơi vào tay tôi?"

"Không phải." Mạnh Tỉnh nói nghiêm túc: "Tôi chỉ không ngờ mình sẽ tỉnh lại ở trên giường. Tôi còn tưởng mình sẽ bị dội một thùng nước lạnh, ngồi trên ghế chông, nước ớt thì mới tỉnh."

"Nếu cậu muốn thì tôi sẽ thỏa mãn cậu." Ôn Như Lam mỉm cười, trông rất dễ nói chuyện.

"Không cần." Mạnh Tỉnh lập tức từ chối.

Hắn nhìn căn phòng bệnh rộng rãi sáng sủa trước mắt, thật lòng nói: "Tôi rất hài lòng, nếu không bị trói tay thì càng tốt."

"Cũng được, chặt tay thì không cần trói nữa." Ôn Như Lam nói với giọng điệu hòa nhã nhưng nội dung lại đáng sợ.

Mạnh Tỉnh: "... Vậy trói tiếp đi."

Ôn Như Lam không nói, nhìn chằm chằm Mạnh Tỉnh bằng đôi mắt sâu thẩm, không biết đang nghĩ gì.

Mạnh Tỉnh bị y nhìn chằm chằm cũng không cảm thấy khó chịu, nhưng hắn không hài lòng với tư thế hiện tại nên lại đề nghị với Ôn Như Lam: "Anh có thể giúp tôi nâng giường bệnh lên không, nằm thẳng như vậy không tiện nói chuyện."

Ôn Như Lam không trả lời cũng không có bất kỳ động thái nào. Nhưng biểu cảm lạnh lùng của anh đã tỏ rõ thái độ “tại sao tôi phải giúp” của y.

Mạnh Tỉnh giải thích: "Chẳng lẽ anh không muốn biết thân phận và mục đích của tôi sao? Chúng ta có thể hòa hảo giao tiếp với nhau một lúc, nếu tôi chỉ nhờ anh nâng giường lên thì không có gì quá đáng nhỉ?"

Ôn Như Lam suy nghĩ một lúc mới đưa tay ấn nút điều khiển ở bên cạnh giường. Đến khi Mạnh Tỉnh nói "được rồi" y mới buông tay.

Mạnh Tỉnh không còn thấy khó chịu nữa, hắn tựa vào thanh đầu giường cúi đầu thấy miệng vết thương trên bụng mình được băng bó kỹ càng. Dù không nhìn rõ nhưng thanh máu của hắn đã khôi phục tới 80% hơn nữa cũng không có bất kỳ nguy cơ xấu nào. Có thể thấy được Ôn Như Lam đã sử dụng dịch vụ cấp cứu tốt nhất.

Đây cũng là dấu hiệu cho thấy hiện tại Ôn Như Lam không có ý định gϊếŧ hắn. Nên Mạnh Tỉnh mới có gan lớn như vậy, thậm chí còn có tâm trạng nói chuyện phiếm với Ôn Như Lam.

"Trước khi tôi nói về thân phận và mục đích của mình, tôi có thể hỏi anh vài câu không?" Mạnh Tỉnh bắt đầu được nước lấn tới

Ôn Như Lam nhíu mày, định từ chối ngay lập tức.

Mạnh Tỉnh đoán trước được hành động của y nên đã dành nói trước khi Ôn Như Lam kịp mở miệng. Hắn đi thẳng vào vấn đề: "Anh đã biết chuyện của giám đốc Hoàng từ trước rồi phải không?"