Chương 18

Tuy bị còng tay, nhưng không phải không thể cử động hoàn toàn. Mạnh Tỉnh duỗi tay hết mức, cuối cùng cũng chạm được vào mép bát cháo. Hắn cố gắng cầm lấy muỗng, nhưng cánh tay bị khóa không thể đưa muỗng đầy cháo lên miệng, Mạnh Tỉnh lại cúi người đến gần muỗng, nhưng quên mất vết thương trên bụng. Lúc cúi người đã kéo căng cơ bắp vừa được khâu, đau đến mức khiến Mạnh Tỉnh rên lên.

Khi hắn hồi tỉnh lại từ cơn đau, thì thấy Ôn Như Lam đã cầm lấy bát cháo tay còn lại cầm muỗng khuấy nhẹ trong bát cháo.

"Anh định đút tôi ăn sao?"

Mạnh Tỉnh không dám tin hỏi.

"Vậy cậu có ăn không?"

Ôn Như Lam đưa muỗng đầy cháo đến miệng Mạnh Tỉnh.

Mạnh Tỉnh xác nhận lại một lần, xác nhận giao diện hệ thống hiển thị trước mặt hắn thật sự chỉ là bát cháo gạo đơn thuần, không phải bát cháo có thuốc mới do dự mở miệng ăn một miếng.

Cháo nóng chảy vào dạ dày, xoa dịu cái bụng đang kêu réo, nhưng vẫn chưa đủ. Mạnh Tỉnh đã hôn mê một đêm, thời gian dài không ăn uống nên bây giờ hắn rất đói.

Nhưng Ôn Như Lam đút một muỗng xong lại không đút tiếp, mà y chỉ thờ ơ khuấy nhẹ bát cháo, nhắc nhở: "cậu chưa nói lý do cậu tiếp cận tôi."

Mạnh Tỉnh nghĩ một lúc, theo nguyên tắc đáp lễ Ôn Như Lam đã đích thân đút cháo cho hắn, hắn nói thật một câu cũng không sao, nên thản nhiên nói: "Tôi đến để bảo vệ anh."

Ôn Như Lam không hề ngạc nhiên hay động lòng trước câu nói đó mà nhìn về phía hắn như đang nhìn một kẻ nói dối, tỏ vẻ khó chịu.

Mạnh Tỉnh biết Ôn Như Lam sẽ không tin, nhưng hắn cứ nói còn tin hay không là chuyện khác. Dù sao Mạnh Tỉnh vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không sợ ánh mắt dò xét của Ôn Như Lam.

"Lý do?"

Sự bình thản của Mạnh Tỉnh khiến Ôn Như Lam không nhịn được hỏi thêm.

Anh ta không tin có người sẽ không có lý do gì mà bảo vệ mình.

Mạnh Tỉnh thực sự không phải không có lý do. Hắn bị hệ thống bắt buộc đến, nhưng lý do này không tiện tiết lộ, nên hắn lại bịa ra một lời nói dối nhỏ: "Anh có biết câu chuyện cổ tích này không? Nói rằng mỗi người đều có một vị thần hộ mệnh bảo vệ, sẽ xuất hiện khi họ gặp nguy hiểm. Thần hộ mệnh của anh chính là tôi."

Lời nói dối này lố bịch đến mức gần như đang gắn nhãn "Tôi là lời nói dối."

Mặt Ôn Như Lam không chút biểu cảm nhìn Mạnh Tỉnh. Rõ ràng y không tin, nhưng y cũng không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ tiếp tục đút cháo.

Mạnh Tỉnh vui vẻ tận hưởng sự chăm sóc này. Sau sự ngạc nhiên ban đầu, đã chuyển sang giai đoạn thản nhiên chấp nhận.

Kỹ thuật đút cháo của Ôn Như Lam khá tốt, muỗng đút vào không hề va vào răng của Mạnh Tỉnh, mỗi muỗng cháo đều là phần trên cùng đã được thổi nguội.

Còn ánh mắt ngày càng sâu thẳm dường như dán chặt vào môi mình, Mạnh Tỉnh chọn cách phớt lờ. Nhìn thì nhìn, hắn cũng không mất miếng thịt nào, dù sao Ôn Như Lam cũng phục vụ rất chu đáo.

Không khí giữa hai người hài hòa đến mức kỳ lạ, nếu không tính đến còng tay trên cổ tay Mạnh Tỉnh, hoàn toàn không nhận ra mối quan hệ bị bắt cóc căng thẳng giữa hai người.

Chỉ là, không khí hài hòa này không kéo dài lâu, Mạnh Tỉnh vừa ăn được nửa bát cửa phòng bệnh đã bị gõ. Sau khi được Ôn Như Lam cho phép, đội trưởng bảo tiêu cao to như gấu bước vào.

Mạnh Tỉnh nhận thấy gương mặt luôn nghiêm nghị của anh ta khi thấy Ôn Như Lam đút cháo cho người khác có chút thay đổi. Nếu Mạnh Tỉnh không hiểu lầm, biểu cảm đó là sự kinh ngạc khi chứng kiến điều gì đó khó tin.

Nhưng đội trưởng bảo tiêu có thể làm đến chức đội trưởng thì tất nhiên không phải hạng xoàng, anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.