Chương 22

Vì vậy, tóm lại mọi hành động của Ôn Như Lam bây giờ đều như giơ cao đánh khẽ. Mà Mạnh Tỉnh không hề bị thương, rõ ràng chỉ là để dọa dẫm hắn hơn là để tra tấn.

Đội trưởng bảo tiêu đã hiểu rõ, nên dừng tay rất đúng lúc.

Phản ứng của Ôn Như Lam cũng chứng minh điều đó, y rất kiên nhẫn cho Mạnh Tỉnh cơ hội thứ hai, còn nhắc nhở: “Tôi đã nói với cậu. Tôi không biết giới hạn kiên nhẫn của mình tới đâu. Tốt nhất cậu hãy nghĩ ra cách thuyết phục tôi trước khi nó hết.”

Mạnh Tỉnh đã nghĩ ra rồi, không chỉ nghĩ ra cách thuyết phục Ôn Như Lam mà còn nghĩ ra kế hoạch thoát khỏi tay Ôn Như Lam lần thứ hai.

Vừa lúc trước, hệ thống đã lâu không hoạt động bỗng nhiên “đinh” một tiếng: “Phát hiện người chơi đang gặp khó khăn, để cải thiện trải nghiệm trò chơi, đặc biệt cung cấp một số trợ giúp.”

Nói xong, giao diện hệ thống xuất hiện một gói quà lớn sáng lấp lánh, tên là “Gói quà thẻ bài thoát thân định hướng”, nghĩa là các công cụ thẻ bài trong gói quà này không phải ngẫu nhiên, mà chắc chắn có ích cho việc thoát thân của Mạnh Tỉnh. Thật sự không thể chu đáo hơn, ngoại trừ giá cả hơi đắt.

“Năm triệu?! Sao mi không đi cướp luôn đi?!”

Mạnh Tỉnh thầm chửi một câu.

Nhưng hắn chửi thì chửi, hệ thống vẫn không lay động. Chắc chắn hạ giá là điều không thể, cả đời này cũng không thể.

Mạnh Tỉnh nhanh chóng nhận ra thực tế rồi nghĩ ra cách kiếm được số tiền này.

Rõ ràng, dùng danh tính của kẻ chủ mưu để đổi lấy tự do của mình là không thực tế. Với tính cách của Ôn Như Lam, chắc chắn vừa nhận được thông tin là sẽ lập tức trở mặt, bắt lại Mạnh Tỉnh chưa chạy được bao xa.

Nhưng... dùng tên của Trương Tế để đổi lấy một khoản tiền thì có vẻ khả thi. Ôn Như Lam không thiếu tiền, đối với y năm triệu chẳng là gì cả, hơn nữa dù có đưa tiền cho Mạnh Tỉnh, hắn vẫn ở trong tay y nên y không có lý do nào để từ chối.

Chỉ cần có năm triệu, Mạnh Tỉnh có thể dựa vào gói quà hệ thống cung cấp mà trốn thoát lúc đó Ôn Như Lam có hối hận cũng vô ích.

Tuy nhiên, Mạnh Tỉnh không yêu cầu năm triệu ngay lập tức, vì hắn không chắc cái tên Trương Tế đáng giá bao nhiêu.

Nhưng Ôn Như Lam sẵn sàng bỏ ra một tỷ để truy nã hắn, với suy đoán của Mạnh Tỉnh thì chắc chắn tổng giám đốc của công ty Tin Điện như Trương Tế phải đáng giá hơn. Có tiền không biết kiếm mới là đồ ngốc, có thể lấy một tỷ tất nhiên hắn sẽ chọn năm triệu.

Vì vậy, hắn điều chỉnh lại tư thế ngồi, chuẩn bị cho việc đàm phán, mở lời: “Anh không muốn biết ai là người đã mua chuộc giám đốc Hoàng và chỉ đạo Phi Yến đến gϊếŧ ngươi sao?”

“Ồ?”

Lần này có vẻ như Ôn Như Lam đã có chút hứng thú, hỏi: “Cậu biết?”

Mạnh Tỉnh gật đầu: “Ôn tổng, bây giờ là xã hội văn minh không cần sử dụng cách thẩm vấn lạc hậu như vậy. Anh là thương nhân, muốn gì thì mua là được.”

Rốt cuộc hắn cũng đi vào vấn đề “Đặt giá đi, người đó có thân phận không thấp, Nếu anh đặt giá hợp lý thì tôi sẽ bán cho anh.”

Ôn Như Lam làm ra vẻ suy nghĩ, một lát sau lại giơ năm ngón tay lên.

“Năm triệu?”

Mạnh Tỉnh đoán một con số bảo thủ.

Ôn Như Lam lắc đầu.

“Năm mươi triệu?”

Mạnh Tỉnh rất hài lòng với con số này.

Nhưng Ôn Như Lam lại lắc đầu.

“Năm trăm triệu?”

Lúc nói ra con số này Mạnh Tỉnh đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Quả nhiên Ôn Như Lam cũng lắc đầu.

“Năm trăm nghìn? Cũng được.”

Mạnh Tỉnh thỏa hiệp. Không cần nhiều tiền, đủ dùng là được.

Ôn Như Lam nhẹ nhàng cười, không để Mạnh Tỉnh đoán mò nữa mà trực tiếp tiết lộ đáp án: "Năm mươi nghìn."