Chương 30

Mạnh Tỉnh đáp lại đầy lý lẽ: "Không phải sao? Dịch vụ của tôi ở chỗ khác anh mua được không? Anh không hiểu đạo lý của quý là của hiếm hả?"

Ôn Như Lam im lặng, không phản bác được câu này vì ngoài Mạnh Tỉnh ra chắc chắn không ai dám to gan chụp y đội mũ gấu.

Mạnh Tỉnh nhìn Ôn Như Lam qua ánh đèn ngủ, dù giọng nói đầy lý lẽ nhưng trong lòng không yên.

Năm trăm triệu một đêm, nghe như giao dịch nhưng thực ra là lừa đảo. Vì dịch vụ của hắn đáng giá nhưng không tới cái giá này

Khác với Ôn Như Lam, kẻ bị hệ thống gắn mác cặn bã - Mạnh Tỉnh là thanh niên tốt được giáo dục bởi giá trị cốt lõi của xã hội chủ nghĩa, ngoài việc trốn học chơi game không làm gì xấu, hắn không thể không lo lắng khi lừa được năm trăm triệu dễ dàng.

Nhưng nhìn biểu cảm của Ôn Như Lam, hắn chấp nhận hiện thực, không truy cứu vấn đề này nữa.

Mạnh Tỉnh thở phào, rồi nghe Ôn Như Lam than thêm: "Chăn mỏng quá, lạnh."

Mạnh Tỉnh: "?"

Vậy thì sao?

Ôn Như Lam nhìn về phía Mạnh Tỉnh, Mạnh Tỉnh lại nhìn Ôn Như Lam. Nghĩ y đang muốn cái chăn của mình, lập tức ôm chặt chăn, từ chối: "Không được! Tôi cũng cần chăn!"

Ôn Như Lam nhìn một chút, rồi nói tiếp: "Năm trăm vạn của cậu, không phải nên cung cấp dịch vụ làm ấm giường sao?"

Làm ấm giường? Mạnh Tỉnh suy nghĩ, thấy yêu cầu này không quá đáng, nên trèo ra khỏi chăn, mở chăn của Ôn Như Lam ôm y vào chăn đã ấm của mình.

Cuối cùng, Mạnh Tỉnh tỉ mỉ kéo chăn cho Ôn Như Lam, cảm thấy hài lòng, rồi nhận cái chăn của Ôn Như Lam bắt đầu làm ấm.

Ôn Như Lam: "......"

Y không chỉ nhíu mắt, mà cả trán cũng nhíu lại. May mà nhớ mình hiện tại là con tin, nên không nổi giận với Mạnh Tỉnh.

Sau một lúc, Ôn Như Lam bình tĩnh lại, nói: "Vẫn lạnh."

Mạnh Tỉnh nhíu mày, thấy Ôn Như Lam muốn gây chuyện, nên nghiêng người nói rõ: "Anh muốn gì?"

Ôn Như Lam nghiêng đầu, nhìn Mạnh Tỉnh với ánh mắt mơ hồ. Mạnh Tỉnh bỗng hiểu: "Anh muốn tôi ngủ chung một chăn với anh?"

Ôn Như Lam không phủ nhận, chỉ nói ba chữ: "Năm trăm triệu."

Mạnh Tỉnh nghĩ Ôn Như Lam đang lý luận về giá trị năm trăm triệu, nhưng không phải, y nói thêm: "Tôi trả thêm năm trăm vạn."

Mạnh Tỉnh hiểu, Ôn Như Lam trả thêm năm trăm triệu để mình ngủ chung chăn.

Mạnh Tỉnh muốn từ chối, nhưng Ôn Như Lam lại nghĩ hắn là người vì tiền sẽ làm mọi thứ. Hắn là người như vậy sao?

Mạnh Tỉnh đáp một chữ: "Được!"

Mạnh Tỉnh mở chăn, vừa tự bào chữa rằng hắn không muốn nhưng đối phương trả quá nhiều.Mạnh Tỉnh hành động rất nhanh nhẹn, sau khi lật chăn của mình lên, lật người đã chen vào ổ chăn của Ôn Như Lam.

Mặc dù căn được thiết kế đồng bộ với chiếc giường đôi này nhưng chắc chắn hai người đắp sẽ không rộng rãi bằng một người. Dù Mạnh Tỉnh đã cố gắng không sát lại gần Ôn Như Lam nhưng vẫn chạm vào vai nhau.

Mạnh Tỉnh có hơi không thoải mái, nhưng nghĩ lại đều là đàn ông mà, cởi trần là chuyện thường để người khác nhìn ngắm cơ bắp của mình cũng là chuyện thường.

Vốn dĩ tập luyện cơ thể cơ bắp cũng không phải để giấu mà là để trưng bày, để thu hút người khác phái.

Mặc dù không thu hút được người khác phái, chỉ thu hút được người đàn ông đang nằm bên cạnh. Nhưng lý lẽ vẫn là lý lẽ, sờ sờ chạm chạm cũng không sao.

Hơn nữa, Ôn Như Lam còn đang bị BUFF tứ chi mệt mỏi, muốn sờ cũng không sờ được nên Mạnh Tỉnh rất yên tâm.

Nhưng ngay giây sau, hắn nhận ra mình yên tâm quá sớm.