Chương 31

Quả thật tứ chi của Ôn Như Lam không có sức nhưng ý chí con người lại rất mạnh mẽ. Y dùng ý chí vượt trội của mình lật người từ nằm ngửa thành nằm nghiêng, một tay còn lại trực tiếp đặt lên ngực Mạnh Tỉnh.

Mạnh Tỉnh: "..."

Ôn Như Lam mỉm cười, sau đó còn đánh giá: "Cảm giác tốt đấy."

Mạnh Tỉnh bình tĩnh. Rất gắng gượng bình tĩnh.

Hắn thử chuyển sự chú ý của mình, bắt đầu một chủ đề khác: "Có phải rất ghen tị không?"

Ôn Như Lam cảm nhận được Mạnh Tỉnh cố gắng giả vờ bình tĩnh, nhưng vẫn không kiểm soát được cơ bắp căng lên, cười một tiếng đáp theo lời Mạnh Tỉnh: "Ghen tị."

"Muốn có không?" Mạnh Tỉnh tiếp tục chuyển sự chú ý.

"Muốn." Ôn Như Lam rất hợp tác.

"Thuê tôi làm huấn luyện viên thể hình đi, tôi sẽ lên kế hoạch tập luyện cho anh. Mỗi ngày mười bộ squat, mười bộ bench press, đảm bảo anh không có sức nghĩ đến những chuyện khác." Mạnh Tỉnh vòng vo, cuối cùng vẫn quay lại chủ đề.

Không còn cách nào, hắn thật sự không thể không để ý đến một người đàn ông không an phận nằm bên cạnh mình.

Đối diện với đề nghị của Mạnh Tỉnh, Ôn Như Lam trả lời rất đơn giản giống như Mạnh Tỉnh trước đó, chỉ một chữ "được."

Mạnh Tỉnh không vui. Dù sao hắn cũng chỉ nói bâng quơ, sao có thể trở thành huấn luyện viên thể hình cho Ôn Như Lam?

Không nhắc đến mối quan hệ nguy hiểm giữa hai người, hoặc là anh bắt cóc tôi hoặc là tôi bắt cóc anh. Chỉ cần nói về thể lực quý tộc của Ôn Như Lam, sao có thể hoàn thành mười bộ squat và bench press mà Mạnh Tỉnh vừa nói.

Mạnh Tỉnh hỏi thẳng: "Anh có biết khái niệm mười bộ squat, mười bộ bench press là gì không?" Ngay cả hắn cũng khó mà làm được.

Ôn Như Lam không hiểu lắm về thể hình, nhưng cũng hiểu ý Mạnh Tỉnh là y không làm được. Tuy nhiên, Ôn Như Lam vốn không định tự làm mà y lười biếng trả lời: "Tôi thuê anh, anh làm cho tôi xem."

Mạnh Tỉnh: "..."

"Anh muốn bao nuôitôi à?" Mạnh Tỉnh không nhịn được nói. Làm gì có huấn luyện viên thể hình nào không thúc giục học viên tập mà chỉ tập cho học viên xem.

"Không được sao?" Ôn Như Lam phản hỏi.

Giọng điệu nghiêm túc của y khiến Mạnh Tỉnh hơi ngẩn ra. Sau đó mới phản ứng lại, lập tức đẩy cánh tay đang đặt trên ngực mình ra, phân rõ ranh giới với Ôn Như Lam: "Không được."

Ánh mắt Ôn Như Lam lóe lên, một lúc sau, y lại mở miệng: "Người chỉ định anh đến cho anh bao nhiêu tiền?"

"Anh muốn cho tôi gấp đôi?" Mạnh Tỉnh cắt lời Ôn Như Lam.

Ôn Như Lam không phản bác câu này, mà là phản bác giá: "Gấp mười."

Y nở nụ cười tự tin: "Bất kể họ cho bao nhiêu, tôi đều cho anh gấp mười."

Mạnh Tỉnh nhìn nụ cười rạng rỡ của Ôn Như Lam, bỗng nhiên nghĩ đến một con công đang xòe đuôi, mà trên đuôi công không phải là hoa văn sặc sỡ mà là những tờ tiền vàng lấp lánh.

Mạnh Tỉnh không nhịn được đưa tay ra véo véo, làm biến dạng nụ cười bá đạo của Ôn Như Lam, rồi nói: "Mật khẩu thanh toán của anh tôi cũng biết, tôi tự chuyển không phải tốt hơn sao, cần gì bán thân?"

"Tiền chuyển đi cũng có thể bị đóng băng, tôi không đồng ý anh mãi mãi không thể lấy được tiền." Dù bị véo mặt, nhưng sự tự tin trong biểu cảm của Ôn Như Lam không giảm.

Lần này Mạnh Tỉnh dùng cả hai tay, vừa bóp vừa nắn mặt Ôn Như Lam, không vui nói: "Hóa ra anh đang đợi tôi, tôi bảo sao anh lại yên tâm nói mật khẩu cho tôi."

Ôn Như Lam nhíu mày, không hài lòng với hành động ngày càng quá đáng của Mạnh Tỉnh.

Mạnh Tỉnh thấy vậy lập tức thu tay lại, trước khi Ôn Như Lam tức giận trả lời: "Không cần, 0 nhân 10 vẫn là 0."

Ôn Như Lam ngẩn ra một chút, đột nhiên nhớ đến câu "không ai chỉ định tôi" mà Mạnh Tỉnh nói ở Yên Vân Thủy Tạ.