Chương 35

Dù câu trả lời không đúng chủ đề, nhưng Mạnh Tỉnh vẫn rút ra được một điều: chắc chắn chủ nhân của giấc mơ là trung tâm của thế giới trong giấc mơ... Vậy không cần cũng biết nói trung tâm của thế giới trong giấc mơ này.

Không phải là Ôn Như Lam sao. Người giàu nhất thế giới, quyền lực như trời, gần như không ai cản nổi. Nói cách khác, Ôn Như Lam chính là Mộng Trạch Quân?

Mạnh Tỉnh liếc nhìn người đang ngủ bên cạnh mình một cái nữa, nếu nói người này là thần có lẽ cũng không phải không thể chấp nhận được. Quả thật Ôn Như Lam rất đẹp, ngoại trừ phẩm chất đạo đức hơi tồi tệ thì cũng khá giống như những vị thần siêu phàm trong truyền thuyết.

Giờ làm thần có phải không cần học tư tưởng đạo đức nữa không? Mạnh Tỉnh cảm thấy nếu Ôn Như Lam đi thi chắc chắn sẽ nhận được điểm không, xem ra giáo dục đạo đức cơ bản của thần giới rất thiếu hụt, ngay cả người tồi tệ như vậy cũng có thể làm thần.

Phải bắt người này viết lại giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, viết năm trăm lần, trong đó riêng từ "hòa hợp" phải viết năm nghìn lần để thanh lọc những tư tưởng xấu xa trong đầu, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ngủ với mình.

Nói đến ngủ, Mạnh Tỉnh đột nhiên phát hiện ra rằng trong lúc hắn suy nghĩ lung tung, mặt trăng ngoài cửa sổ đã leo lên đến giữa trời.

Kim đồng hồ cũng đã chỉ vào một giờ sáng, Mạnh Tỉnh cảm thấy mình cũng nên ngủ rồi dù không cảm thấy buồn ngủ lắm, nhưng sáng mai lại phải bắt đầu chạy trốn, phải ngủ thật tốt để hồi phục thể lực nếu không lại bị hiệu ứng "thiếu ngủ" giảm lợi thế.

Mạnh Tỉnh ép mình ngủ, để nhanh chóng tự thôi miên hắn nhìn trần nhà rồi bắt đầu đếm cừu.

Đếm đến con cừu thứ một trăm năm mươi sáu, Mạnh Tỉnh bắt đầu buồn ngủ, nhưng khi sắp khép mắt người bên cạnh đã ngủ từ lâu lại động đậy.

Mạnh Tỉnh giật mình tỉnh dậy, nhìn sang Ôn Như Lam xem có phải y đang giả vờ ngủ không.

Thấy Ôn Như Lam vốn đang yên bình lại thay đổi, lông mày và mắt nhăn lại, cơ thể cũng co lại giống như một con gấu nhỏ thiếu an toàn, ôm lấy mình.

Có lẽ đang gặp ác mộng. Mạnh Tỉnh nghĩ.

Dù suy đoán Ôn Như Lam là Mộng Trạch Quân, nhưng rõ ràng Ôn Như Lam không biết thân phận thật của mình, y cũng không biết đây là một giấc mơ.

Trong thế giới mộng này vẫn là Ôn Như Lam, một kẻ tồi tệ có tuổi thơ không hạnh phúc. Vậy Ôn Như Lam sẽ gặp ác mộng gì? Sợ những người mình gϊếŧ tìm đến trả thù sao?

Chắc là không, Ôn Như Lam bị gọi là tồi tệ vì khi làm những việc này y không hề có cảm giác tội lỗi và y cũng không sợ những người đã chết tìm mình trả thù. Khi còn sống những người đó không đấu lại y, khi chết cũng vậy.

Vậy điều duy nhất khiến y bất an như vậy, có lẽ chỉ có những quá khứ không thể thay đổi.

Mạnh Tỉnh nghĩ về những trải nghiệm thời thơ ấu được tóm tắt chỉ trong vài trăm chữ trong phần giới thiệu nhân vật, trong lòng chợt mềm.

Hắn do dự một lúc, nghĩ chỉ một lần này thôi. Rồi duỗi tay, ôm lấy Ôn Như Lam đang co rút vào lòng để trán của Ôn Như Lam chạm vào ngực mình, tay thì nhẹ nhàng vỗ lưng y.

Không biết liệu sự an ủi này có hiệu quả hay không, nhưng Ôn Như Lam không còn co rút nữa, tay chân y bám vào người Mạnh Tỉnh, ôm lấy bờ lưng rộng của hắn, nét mặt cũng từ từ giãn ra.

Mạnh Tỉnh đặt cằm lêи đỉиɦ đầu mềm mại của Ôn Như Lam, không biết từ lúc nào, hắn cũng ngủ thϊếp đi.

Buổi sáng.

Ánh nắng chiếu vào qua rèm cửa mở rộng, Ôn Như Lam bị ánh nắng làm cho tỉnh giấc, mặc dù tỉnh nhưng vẫn còn chút mơ màng ban đầu.