Chương 38

Người còn lại thì hoàn toàn không phù hợp với nhóm người này. Trên mặt những người khác không phải đầy sẹo thì đầy thịt như viết lên mặt "không phải người tốt". Còn người này thì không, hắn ta mặc vest, trông rất nho nhã, thân hình bình thường nhưng so với những người xung quanh thì hơi nhỏ bé một chút.

Nhưng danh tính của hắn ta không hề nhỏ, trùm vượt biên bước đến trước mặt hắn ta nở nụ cười nịnh nọt: "Trương tổng, mọi thứ đã được sắp xếp. Ngài chỉ cần vào khách sạn bên cạnh sân bay ở là được, tuyệt đối không có ai biết được lộ tuyến của ngài.”

Trương Tế không nhìn đối phương, chỉ khó chịu phủi đi lớp bụi bị khoan hàng làm bẩn trên áo, lông mày nhíu chặt tỏ rõ sự chán ghét với chuyến hành trình này.

Thậm chí hắn ta còn hỏi: "Khách sạn mấy sao?"

Lại là một tiếng cười khúc khích của người đàn ông râu quai nón, ông ta vừa châm một điếu thuốc vừa nói: "Trương tổng, ngài cho rằng mình đang đi nghỉ sao? Khách sạn của người vượt biên thì còn là khách sạn sao? Giường không bị mốc là tốt rồi!"

Người đàn ông râu quai nón dùng kính ngữ, nhưng thật ra giọng điệu không mấy tôn trọng ngược lại còn đầy vẻ khinh thường.

Trương Tế rất không thích thái độ của người đàn ông râu quai nón, dù sao hắn ta cũng là tổng giám đốc của công ty Tin Điện là công ty vũ khí lớn thứ hai trong liên tinh. Ai gặp hắn ta chẳng cố gắng lấy lòng.

"Tôi bỏ ra nhiều tiền thuê mấy người không phải để mấy người ở đây nói lời châm chọc... khụ khụ..." Lời của Trương Tế bị khói thuốc của người đàn ông râu quai nón phả vào mặt mà nghẹn lại.

Người đàn ông râu quai nón lại làm bộ vô tội khiến Trương Tế tức đến nỗi tăng huyết áp, sắc mặt đỏ lên vài phần.

Người đàn ông râu quai nón thấy tình hình đã đi hơi quá, lập tức nhún vai nói: "Biết rồi, Trương tổng yên tâm. Anh em chúng tôi không phải ngồi không, chỉ cần ngài trả tiền sòng phẳng, nhất định chúng tôi sẽ làm việc gọn gàng."

Trương Tế nghe ra ẩn ý trong lời nói của đối phương thì chậc lưỡi: "Sau khi thành công tôi sẽ chuyển khoản ngay cho mấy người."

Người đàn ông râu quai nón cười, gọi một tiếng với những anh em phía sau: "Đi, đến khách sạn ở trước. Lập kế hoạch hành động cho Trương tổng."

"Trương tổng, mời bên này!" Trùm vượt biên cúi đầu khom lưng nói. Anh ta không dám ngang ngược như đám người đàn ông râu quai nón kia, vì đám người đó đều là hải tặc vũ trụ không sợ sống chết.

Anh ta thì khác. Anh ta chỉ là một trùm vượt biên, buôn lậu nên đối với nhân vật lớn như Trương Tế tất nhiên phải cung kính phục vụ.

Trương Tế liếc nhìn vẻ mặt nịnh nọt của trùm vượt biên, tâm trạng tồi tệ vì bị người đàn ông râu quai nón làm tức giận cũng tốt lên một chút. Trong lòng âm thầm tính toán sau khi thành công sẽ cho đám hải tặc vũ trụ này một bài học, bề ngoài thì phối hợp đi theo trùm vượt biên về phía khách sạn.

Trùm vượt biên dẫn một nhóm người đi trên con đường nhỏ tối tăm, con đường này không bị camera của sân bay ghi lại cũng không các gặp nhân viên tuần tra khác.

Lúc này trời đã khuya, trên con đường an toàn này ngoài họ ra thì không có ai khác.

Ít nhất là bằng mắt thường không nhìn thấy người nào khác.

Nếu dùng thiết bị cảm biến nhiệt quét một cái có lẽ họ sẽ phát hiện người đàn ông đang lặng lẽ bám theo phía sau nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng.

Tiếng “tách” vang lên, dưới sự che giấu của khoảng cách và tiếng bước chân Mạnh Tỉnh ấn nút chụp ảnh trên điện thoại. Hắn chụp lại hình ảnh của Trương Tế và nhóm người đàn ông râu quai nón, sau đó tiếp tục cẩn thận bám theo.

Nhóm người Trương Tế vào khách sạn đen gần sân bay. Nhưng Mạnh Tỉnh không vào, mặc dù hắn đã sử dụng thẻ ẩn thân cấp SR có thể che giấu hình dáng không có nghĩa là hắn không tồn tại. Nếu đi quá gần, không may va chạm sẽ lập tức bị lộ.