Chương 40

"Thế thì tốt." Trương Tế thở phào nhẹ nhõm.

Râu Quai Nón ở bên cạnh thấy vậy thì cười khẩy một tiếng, ông ta ngậm điếu thuốc, nhàn nhã nói: "Tôi nói này Trương tổng, ngài lo lắng chuyện này làm gì? Ôn Như Lam biết thân phận của ngài thì sao? Dù sao chúng tôi cũng đã đến đây, hắn không sống được lâu nữa đâu."

Trương Tế chưa nói gì, đôi mắt Phi Yến trên màn hình khẽ híp lại, mở miệng hỏi: "Boss, đây là ai?"

"Râu Quai Nón." Trương Tế giới thiệu một câu.

Râu Quai Nón khinh thường phủi tàn thuốc, chế nhạo: "Năng lực của sát thủ hàng đầu chỉ có như này? Có phải ngành này đã suy tàn rồi không, con mèo con chó nào cũng có thể làm."

Phi Yến không tức giận, chỉ mỉm cười dịu dàng, xin lỗi: "Xin lỗi, tôi chỉ nhớ Râu Quai Nón bị cảnh sát liên bang truy đuổi khắp vũ trụ như con chuột nhắt. Ngày ngày trốn trong cái hang ở tinh cầu mỏ xa xôi, nên không dám chắc là ngài."

"Rầm", Râu Quai Nón đập mạnh xuống bàn, trợn mắt nói: "Mày chán sống rồi hả?"

"Tôi không chán sống, nhưng nếu ngài chán sống thì có thể nói với tôi một tiếng. Tôi làm từ thiện, không lấy phí." Phi Yến vẫn cười tươi.

Trước khi Râu Quai Nón tức giận rút súng, Trương Tế đã lên tiếng quát: "Đủ rồi!"

"Chuyện chưa xong, cãi gì mà cãi?" Trương Tế nhìn Râu Quai Nón, lại nhìn Phi Yến: "Dù ai động thủ thành công, chỉ cần gϊếŧ được Ôn Như Lam tiền của mấy người không thiếu một xu."

Mặc dù trong lòng Phi Yến và Râu Quai Nón vẫn còn bất mãn, nhưng vì nể mặt nhà tài trợ cuối cùng vẫn im lặng.

Trương Tế tiếp tục nói: "Dù Hoàng Hữu Tài bị lộ, Ôn Như Lam có điều tra đến tôi hay không thì chắc chắn sắp tới y sẽ càng nâng cao cảnh giác. Các người có kế hoạch gì không?"

"Có lẽ thân phận của tôi cũng đã bị lộ, tôi không thể tiếp tục tiếp cận y mà chỉ có thể bắn tỉa từ xa." Phi Yến đề nghị. Là một sát thủ chuyên nghiệp cậu ta rất thành thạo trong việc sử dụng súng, có thể bắn tỉa chính xác trong vòng một km, không trượt phát nào.

Còn Râu Quai Nón lại đưa ra một kế hoạch khác: "Chọn ngày Ôn Như Lam ra ngoài, chúng ta chặn đường trước sau đó tôi và anh em của tôi sẽ phục kích y."

Trương Tế suy nghĩ một lúc, hòa hợp ý kiến của hai người, quyết định: "Thế này đi, Phi Yến phụ trách bắn tỉa từ xa, Râu Quai Nón phục kích trên đường, hai người cùng động thủ, đảm bảo an toàn."

Hai người không có ý kiến, vậy chỉ còn một vấn đề cuối cùng cần quyết định.

"Khi nào động thủ?" Phi Yến và Râu Quai Nín cùng hỏi.

Trương Tế không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Gần đây Ôn Như Lam có hành động gì không?"

"Đang bận truy bắt tôi." Phi Yến trả lời. Cậu ta rất có quyền phát biểu về vấn đề này, vì từ khi trốn khỏi quán bar đêm đó cậu ta đã phải liên tục ẩn náu nếu không phải vì cậu ta phản ứng kịp thời và ngụy trang giỏi thì đã sớm bị đội tìm kiếm của Ôn Như Lam ở khắp nơi bắt được rồi.

Nhưng dù vậy, cậu ta cũng đã chạy trốn hai ngày, cuối cùng tìm được căn phòng cho thuê tạm thời có thể ẩn náu này để liên lạc lại với Trương Tế.

"Không còn gì khác sao?" Trương Tế lại hỏi.

"Không." Phi Yến nghĩ một lúc, đột nhiên bổ sung: "Còn cái tên Mạnh Tỉnh. Dường như Ôn Như Lam vẫn chưa bắt được hắn, đột nhiên hôm nay lại tăng gấp đôi tiền thưởng."

"Tăng gấp đôi?" Râu Quai Nón nghe đến hai từ tiền thưởng lập tức hứng thú, dù sao ông ta cũng đã đứng đầu danh sách nhiều năm, nên hỏi thêm: "Tên đó giá bao nhiêu?"

"Không nhiều." Ánh mắt Phi Yến chứa đầy khinh thường: "Chỉ gấp bốn lần của ông."

"Hai tỷ?!" Lần này Râu Quai Nón không bị Phi Yến chọc giận, chỉ nhổ một bãi nước bọt vừa xoa tay nói: "Ảnh của tên đó đâu? Tôi xem có thể kiếm thêm tiền trước khi gϊếŧ Ôn Như Lam không!"