Chương 1: Chiếm hữu

Cuối cùng cánh cửa cũng được mở ra.

Một tia sáng hắt qua cánh cửa tối. Phó Đường Xuyên bị nhốt trong nhiều ngày, tuyệt vọng bò về phía ánh sáng.

Cậu biết rằng sau cánh cửa ánh sáng không có nghĩa là tự do, nó chỉ là thể hiện người đó đang đến.

Ân Ngu Tông nhìn Phó Đường Xuyên tay chân bò về phía cửa, mỉm cười: "Phó Đường Xuyên, em muốn đi ra ngoài sao?"

Phó Đường Xuyên không biết mình đã bị giam bao lâu, nhưng lần này chạy trốn bị bắt trở lại, cậu liền giam trong căn phòng đen tối này.

Đây không phải là một căn phòng bình thường, khi Ân Ngu Tông đóng cửa lại, nó chính là một không gian hoàn toàn tối tăm. Không có bất kỳ ánh sáng nào, Phó Đường Xuyên thậm chí không biết thời gian ở đây như thế nào.

Phó Đường Xuyên ban đầu còn liều mạng gõ cửa, bàn tay của cậu đau đến tê dại, cũng không nhận được bất kỳ phản ứng nào.

Cậu hiểu rằng, Ân Ngu Tông sẽ không ra mở cửa.

Ân Ngu Tông muốn dạy cho cậu một bài học.

Nếu sớm biết Ân Ngu Tông như vậy, Phó Đường Xuyên sẽ không bao giờ trêu chọc hắn. Tuy nhiên, bây giờ hối hận thì đã quá muộn.

Thủ đoạn của Ân Ngu Tông, Phó Đường Xuyên không thể đối phó qua loa. Nhưng Ân Ngu Tông quá điên cuồng, Phó Đường Xuyên không muốn bị hắn nhốt vào một chỗ không thể đi đâu được, không muốn bị hắn nhốt trên giường.

Cho nên cậu cố gắng hết sức để chạy thoát, nhưng không thành công, lại bị Ân Ngu Tông bắt về.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Phó Đường Xuyên theo bản năng bò về phía có ánh sáng, cho dù ánh sáng đó chói mắt đến mức nào.

Nhưng cậu biết, nếu cậu không bò qua ngay lập tức, những gì cậu biết về Ân Ngu Tông, cánh cửa vẫn sẽ đóng lại.

Phó Đường Xuyên không muốn bị nhốt trong không gian tối và yên tĩnh tuyệt đối đó, mình sẽ phát điên mất.

Không biết đó là sự kí©h thí©ɧ của ánh sáng, hay bản năng sinh tồn khiến nước mắt Phó Đường Xuyên rơi xuống.

Ân Ngu Tông ngồi xổm xuống, lấy tay lau mặt cho Phó Đường Xuyên: "Cục cưng, lúc trước nghe em nói nhiều thật tốt."

Ân Ngu Tông dùng tay nâng mặt Phó Đường Xuyên lên, nghịch từ bên này sang bên kia, Phó Đường Xuyên nhìn hắn không có chút phản kháng nào.

Ân Ngu Tông lại nở nụ cười hài lòng: "Trông em nhìn gầy như vậy, sao còn khóc?"

Khi Phó Đường Xuyên ban đầu biết Ân Ngu Tông, cậu không biết rằng Ân Ngu Tông thủ đoạn mạnh mẽ như vậy.

Cậu cho rằng chỉ cần tìm cái cây rụng tiền, thỏa mãn những du͙© vọиɠ của mình và khát khao về cuộc sống trong giới thượng lưu.

Nhưng sau đó, cậu nhận ra mình đã sai, cậu trêu chọc Ân Ngu Tông hoàn toàn không phải con người.

Nói cho chính xác, về mọi mặt Ân Ngu Tông đúng là không phải con người.

Đôi mắt đẫm lệ của Phó Đường Xuyên bị bàn tay của Ân Ngu Tông lau đi lau lại. Hắn rất kiên nhẫn, hắn lau hai mắt đỏ hoe, cười nói: "Bị nhốt có cảm giác được không? Lại bị tôi nhốt thêm mấy ngày thế nào?"

Đối với Ân Ngu Tông, đối phó sự sụp đổ cảm xúc của Phó Đường Xuyên không vấn đề gì, hắn đối phó với Phó Đường Xuyên là việc bắt buộc, hỏng mất nhất định phải bị hắn chiếm hữu.

Nếu không phải suy sụp sau khi trốn thoát hết lần này đến lần khác, thì lấy đâu ra từ tuyệt vọng?

Phó Đường Xuyên nghe những lời của Ân Ngu Tông nói, cơ thể cậu run lên dữ dội. Cậu thực sự sợ những thủ đoạn của Ân Ngu Tông.

"Thả tôi ra, có được không?"

"A Tông, tôi sai rồi. Cậu cứ giả vờ như trước đây tôi chưa biết cậu, có được không?"

Mỗi lần Phó Đường Xuyên gọi Ân Ngu Tông là "A Tông", Ân Ngu Tông sẽ dịu dàng hơn với cậu một chút, thời gian nhốt cậu sẽ không lâu, yêu cầu kiểm soát cũng không quá khắt khe.

Phó Đường Xuyên biết Ân Ngu Tông thích được mình gọi là "A Tông".

“Được rồi!” Ân Ngu Tông nghe Phó Đường Xuyên nói trả lời lập tức.

Hắn đứng dậy, ánh sáng sau cánh cửa in lên bóng hình hắn, bóng đen đó bao phủ lên Phó Đường Xuyên.

Phó Đường Xuyên ngước nhìn lên Ân Ngu Tông, tay chân cậu yếu ớt, không đứng dậy được.

"Đường thân yêu, tôi sẽ cho em bảy cơ hội. Miễn là em có thể nắm bắt một trong những cơ hội đó, thành công trốn thoát. Anh sẽ coi như em chưa bao giờ trêu chọc tôi."

"Nếu em đồng ý quyết định này của tôi, thì nhanh chóng bò dậy, đến hôn tôi."

"Thời gian của tôi có hạn, tôi chỉ cho mười giây."

"Nếu em chưa hôn tôi trong vòng mười giây. Tôi sẽ tiếp tục đóng cánh cửa này."

"Đường thân yêu, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, tôi muốn em biết, lần này tôi vẫn nhốt em chưa đủ."

"Mười..." Ân Ngu Tông bắt đầu chậm rãi đếm, tim đập loạn xạ, hắn tha thiết hy vọng Đường thân yêu của mình vì tay chân mềm nhũn mà đứng dậy, trước mười giây cũng không dậy nổi.

Sau đó hắn có thể đóng cửa lại trước mặt Đường thân yêu của mình. Vẻ mặt tuyệt vọng trên gương mặt Phó Đường Xuyên lúc đó là ngọt nhất.

Mà hắn, sẽ không do dự mà nhấm nháp nó.