Chương 15

Trình Thu Trì chỉ nhớ rõ lần đầu tiên nghe được tên Chúc Hoài là trong một kỳ thi tháng ở trường, bỗng nhiên nhảy lên đứng đầu lớp. Sau đó thứ hai tuần sau liền thấy người tên Chúc Hoài này đến dưới quốc kỳ nói bài phát biểu.

Hôm ấy thời tiết tốt, mặt trời đã sớm mọc, dưới ánh mặt trời trong suốt, toàn bộ sân thể dục đều tỏa ra mùi vị ấm áp. Trình Thu Trì từ xa nhìn lên phía sân khấu, thiếu niên gầy gò mặc đồng phục chỉnh tề, tay cầm bản thảo, cầm micro, radio quanh sân thể dục quanh quẩn thanh âm ôn hòa của hắn. Rất đẹp, rất bắt mắt, rất xa vời.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Trình Thu Trì đối với Chúc Hoài. Cậu cho rằng mình sẽ giống như đại đa số học sinh chỉ có thể nhìn Chúc Hoài như vậy, làm sao nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy.

Trình Thu Trì mệt chết đi được, Chúc Hoài ôm cậu vào phòng tắm tắm rửa một lần nữa, nước ấm bao phủ lấy bọn họ. Cậu tựa vào lòng Chúc Hoài, nghe thấy Chúc Hoài nói: "Trước khi vào trường anh đã gặp em rồi.”

Trình Thu Trì sắp ngủ, nghe vậy, mệt mỏi mở to hai mắt.

Chúc Hoài đem tay Trình Thu Trì từ trong nước lên, ngón tay thon dài luồn vào khe hở, mười ngón tay đan xen vào nhau. Anh dán chặt vào mặt Trình Thu Trì, miệng khép lại, nói: "Ngày đầu tiên anh tới đây đã gặp em rồi.”

Chúc Hoài không phải người địa phương, một mình từ thành phố lớn tới nơi này, buổi tối ngày đầu tiên dọn đến, cậu đi mua đồ dùng sinh hoạt, ra khỏi trung tâm thương mại ở nơi ít người chờ xe thì nhìn thấy Trình Thu Trì.

Thiếu niên cầm một hộp khoai tây chiên vừa mới mua từ tiệm thức ăn nhanh bên cạnh ngồi xổm dưới ven đường ăn. Nơi bọn họ đứng ánh sáng không tốt, đèn đường hiu hắt, ánh sáng mỏng manh nặng nề kéo dài, Chúc Hoài tắt điện thoại di động nâng mắt nhìn lên liền bị mu bàn tay trắng như tuyết kia làm cho rung động, nhưng chướng mắt chính là, trên cổ tay đối phương từng vòng vết xước cơ hồ thâm tím.

Không hiểu sao, Chúc Hoài không dời tầm mắt, hắn trốn trong bóng tối, vẫn nhìn thiếu niên, nhìn khoai tây chiên của cậu bị đổ, rơi trên mặt đất khoảng chừng phân nửa. Thiếu niên bực bội vuốt tóc, dùng tay bốc khoai tay chiên còn sót lại nhét vào trong miệng, ngay cả sốt cà chua cũng không bỏ qua, ăn đến hai má phồng lên, dùng đầu lưỡi liếʍ khóe miệng.

Lúc ấy Chúc Hoài cảm thấy đối phương rất giống một con mèo nhỏ, một con mèo hoang đáng thương, ăn không đủ no, lúc nào cũng đói bụng, ngồi xổm trên đường ăn đồ người khác vứt đi, cả người bẩn thỉu, không ai mang về nhà.

Nhưng Chúc Hoài bỗng nhiên lại muốn. Giống như đáy lòng có thứ gì đó bị đâm trúng, sau khi nhìn thấy đối phương làm đổ khoai tây chiên, Chúc Hoài gần như muốn lập tức quay đầu đi mua khoai tây chiên ngon nhất thế giới cho cậu.

Vài phút sau, xe đến, Chúc Hoài không nhúc nhích, cho đến khi tài xế gọi điện thoại cho anh, anh nói không đi nữa, trong tiếng mắng chửi của tài xế, anh hủy đơn bồi thường tiền. Một lát sau, đối phương ăn xong khoai tây chiên, ném cái hộp rỗng vào thùng rác, bỏ đi.

Chúc Hoài lại gọi một chiếc xe. Sau khi về nhà, hắn đột nhiên bừng tỉnh, sau khi phát hiện mình đã làm ra chuyện ngu ngốc gì, chỉ đứng đó nhìn người ta ăn khoai tây chiên. Nhưng ngày hôm sau, anh đến trường mới báo danh, lại mới gặp lại cậu.

“Em cảm thấy anh có vấn đề à? Làm gì có người như vậy. "Chúc Hoài thấp giọng nói.

Trình Thu Trì tựa đầu vào mặt Chúc Hoài, từ xoang mũi dính dính phát ra âm thanh hừ hừ, cậu không nghe xong, liền buồn ngủ.

Chúc Hoài trầm mặc hai giây, gãi gãi cằm cậu, "Ngủ đi.”

Sau đó Trình Thu Trì nheo mắt.