Chương 5: Còn chưa làm tới bước cuối cùng

Cô nghĩ nghĩ, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Chương Tiểu Mãn. Tối qua là Chương Tiểu Mãn đặt phòng giúp cô, cũng đi tìm vịt giúp cô, về sau chuyện thành như vậy chắc chắn là vì có giai đoạn nào có sai sót.

Chuông điện thoại vang lên một hồi lâu bên kia mới nghe máy. Chương Tiểu Mãn cũng say rượu, giọng nói đã biến thành vịt đực: “Trần Trừng à, sao gọi điện thoại sớm vậy?”

“Chương Tiểu Mãn!!! Tối hôm qua sau khi cậu đưa mình về phòng đã đi đâu? Không phải cậu nói…”

Nói tới đây, cô vội vàng xoay người qua đưa lưng về phía anh rể, che miệng nhỏ giọng nói: “Không phải cậu nói tìm vịt cho mình sao? Vịt đâu???”

Bên phía Chương Tiểu Mãn yên tĩnh một hồi bỗng truyền ra một chuỗi tiếng cười, nói: “Bảo bối, cậu nghĩ mình tìm vịt cho cậu thật sao? Ha ha ha ha, mình lừa cậu thôi, tối qua cậu uống quá nhiều, mình chỉ đặt cho cậu một phòng để ngủ!”

Trần Trừng: “…”

ĐKM, thì ra chỉ là đùa? Nhưng mà cô thật sự ngủ với người ta rồi!!!

Nhưng rốt cuộc phòng này đặt kiểu gì vậy? Sao cô với anh rể có thể đặt chung một phòng được?

Bên phía Trần Trừng mới vừa ngắt máy, điện thoại của anh rể đã đổ chuông. Anh móc điện thoại trong túi ra liếc qua, sau đó nghe máy.

Cũng không biết người ở đầu bên kia nói gì với anh, chỉ thấy sắc mặt anh rể càng ngày càng đen, sau cùng anh chỉ lạnh lùng nói một câu: “Anh đưa tôi đi sai phòng?”

Sau đó không biết đối phương lại nói gì, anh rể nghe xong một hồi bèn cúp máy.

Trần Trừng vốn còn đang suy nghĩ xem phải giải thích chuyện này như thế nào, hiện tại xem ra sai không phải do cô.

Quả nhiên, cô chợt nghe anh rể nói: “Tối hôm qua bạn anh cũng uống nhiều nên đưa anh tới sai phòng, bởi vì cửa không khóa trái nên anh trực tiếp mở cửa đi vào.”

Trần Trừng: “…”

Thất đúng là trùng hợp đáng chết!

Trần Trừng bỗng nghĩ tới, may mà tối hôm qua vì côn ŧᏂịŧ của anh rể quá lớn nên cô không cách nào chen nó vào trong da^ʍ huyệt, nếu không chắc chắn hiện tại sẽ càng khó xử lý hơn.

Hiển nhiên anh rể cũng nghĩ tới điểm này, anh lạnh lùng nhìn về phía Trần Trừng, hỏi cô: “Tối hôm qua, chúng ta làm rồi?”

Trần Trừng bị dọa giật mình, vội vàng khoát tay: “Không có không có… còn chưa làm tới bước cuối cùng…”

Lời này vừa ra, cả hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra Trần Trừng cũng không quá thân thiết với anh rể Giản Mục Xuyên. Trần Trừng học tập làm việc ở thủ đô, mà chị gái sau khi kết hôn với anh rể lại định cư ở Kiều thành, hai thành thị cách nhau hơn một ngàn km.

Trong thời gian chia xa Trần Trừng chỉ từng ghé qua nhà chị hai ba lần, cũng chỉ có duyên gặp mặt người anh rể này vài lần, ngay cả số điện thoại cũng không có.