Chương 2

Số điện thoại là của Dung Chính, nhưng gọi điện thoại tới là trợ lý của anh, trợ lý nói Dung Chính bị thương, đêm mai về nước, bảo cô tới bệnh viện chăm sóc.

Vừa tắt điện thoại thì lại một cuộc khác gọi tới, là Tiền Đa Đa gọi, hỏi cô ở đâu.

Cố Bán Hạ giơ móng tay đẹp lẳиɠ ɭơ mà trả lời: “Đi theo Chu Mai tham gia tụ hội mợ hai.”

Tiền Đa Đa kinh ngạc, “Cậu thật sự coi mình là nhân tình à?”

“Thì làm sao? Minh tinh còn có thể làm gà cao cấp, chúng ta là thiếu nữ đàng hoàng lại không thể làm nhân tình cho người ta sao?”

Tiền Đa Đa câm nín, nghĩ thầm cô cũng không phải là thiếu nữ đàng hoàng nha.

“Có chuyện gì à?”

Tiền Đa Đa lại câm nín, “Tớ, tớ quên rồi.”

“Vậy khi nào nhớ thì gọi lại.” Cố Bán Hạ dập máy không nể nang chút nào.

Cô, Tiền Đa Đa và Chu Mai quen biết với nhau trên diễn đàn, dần dần từ người lạ thành bạn bè, có thể nói chuyện được.



Hoàng hôn Cố Bán Hạ trở về nhà họ Cố.

Nhà họ Cố là đại gia tộc có tiền trong xã hội thượng lưu, người nhà họ Cố đều ở cùng một chỗ, người nhiều phòng ở cũng lớn, Cố Bán Hạ ở tầng hai, nhưng cô lại đi một mạch vào phía sau biệt thự, đi thẳng lên tầng ba.

Tới phòng cuối hành lang tầng ba, đẩy cửa ra, mùi đàn hương ập vào mặt, người đàn bà mặc sườn xám cẩm tú quỳ gối trên đệm hương bồ, đối mặt với tượng Quan Âm phía trên lẩm bẩm.

“Tại sao lại niệm? Có phải đêm khuya nằm mơ nhìn thấy em ấy người đầy máu trở về tìm bà không?”

Người đàn bà thân hình chấn động, giọng nói run rẩy quay đầu lại: “Cố Bán Hạ, con nói chuyện với mẹ như thế sao? Ta là mẹ con!”

Cố Bán Hạ giống như yêu tinh đến tìm kẻ thù, dựa ở khung cửa châm biếm, “Đúng nha, mẹ đại nhân.”

Mẹ Cố môi run run, chất vấn cô: “Có phải con làʍ t̠ìиɦ nhân không? Cố Bán Hạ, vì sao con muốn đắm mình trụy lạc như vậy? Vì sao con lại không biết xấu hổ như vậy?”

“Cái gì mà tình nhân, là mợ hai, như vậy nghe nó mới phong tình.”

Mẹ Cố tức giận không nhẹ, xoay người quỳ gối trên đệm hương bồ kêu to một tiếng làm bậy, xong lại niệm A di đà phật.

Một thân tội nghiệt, cho rằng vài tiếng A di đà phật là có thể rửa sạch?

Thật buồn cười.



Chạng vạng tối ngày kế tiếp, Cố Bán Hạ bắt đầu chờ, chờ nhận được tin tức sau đấy mới lên đường đi đến bệnh viện.

Ba ngày trước, đột nhiên có người liên hệ với Cố Bán Hạ, đối phương nói bày tỏ ý tứ rất đơn giản, Dung Chính – con trai cả nhà họ Dung coi trọng cô, sẵn lòng bao nuôi cô mỗi tháng mười vạn, lúc ấy Dung Chính còn ở nước ngoài, trợ lý về nước đến nói chuyện trước. Cố Bán Hạ vừa nghe nói được mời làm mợ hai, liền vui vui vẻ vẻ đồng ý.

Trước đây cô chưa từng nghe thấy cái tên Dung Chính này, cũng chưa từng nhìn thấy, lúc này Dung Chính bị thương nặng hay nhẹ, lòng cô cũng không hề dao động, nhưng mà đã diễn thì nhất định phải làm cho tròn vai.

Khi Cố Bán Hạ đi lên tầng vẫn luôn chuẩn bị cảm xúc, đến khi vào phòng bệnh, lập tức chạy như bay nhào vào trên giường bệnh, “Tim của ta, gan của ta, ba phần tư sinh mệnh của ta, anh anh anh…”

Nước mắt hai dòng, cuống họng gào thét, trên giường bệnh, có người mạnh mẽ đẩy cô ra: “Cô có bệnh à? Tôi biết cô sao?”

Mắt Cố Bán Hạ nhìn qua hơi nước mông lung, trên giường bệnh người đàn ông khoảng 40 tuổi, mặt đầy dữ tợn nhìn thoáng qua thấy hơi hung hãn, cô bình tĩnh lại, thử thăm dò hỏi: “Anh là Dung Chính?”

“Đồ tâm thần, ông đây gọi Lôi Phong!”

Cố Bán Hạ ngưng khóc, gãi gãi đầu.

Quá nguy hiểm Lôi Phong nha…

Ra khỏi phòng bệnh, dự định tìm người hỏi thăm thì gặp trợ lý của Dung Chính ở hành lang, đối phương đi về phía cô: “Cô Cố, tổng giám đốc Dung đã đổi sang phòng bệnh VIP rồi, tôi vừa đi làm thủ tục, không kịp báo cho cô.”

Không trách được.

Đi theo anh ta lên tầng, xung quanh dần dần yên tĩnh hơn, trong không khí tràn ngập mùi nước sát trùng, Cố Bán Hạ che mũi vội vàng đi theo trợ lý vào phòng bệnh.

Trong phòng rất yên tĩnh, người đàn ông trẻ tuổi nằm ở trên giường không nhúc nhích, Cố Bán Hạ đến gần nhìn kỹ.

Mũi cao thẳng, hốc mắt sâu, đường nét rõ ràng, khuôn mặt trong trẻo, rõ ràng và đẹp đẽ, nhưng làn da trắng quá mức, thoạt nhìn trông rất âm hiểm, giống như ma cà rồng đẹp trai trong truyện cổ tích.

“Tổng giám đốc Dung bị tai nạn xe hơi hai tháng trước, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh, hôm nay nhập viện chỉ là chuyển tiếp, hai ngày sau tôi sẽ đưa tổng giám đốc Dung về nhà, người giúp việc đã có, nhưng chăm sóc trực tiếp thì phải làm phiền cô Cố.”

Cố Bán Hạ: “???”

Cái gì mà Dung Chính coi trọng cô muốn bao nuôi cô, đây chính là muốn chi mười vạn mời cô đến hầu hạ người thực vật này thì có, mẹ nó đây đúng là lừa gạt? Cố Bán Hạ cô có thiếu tiền, thanh danh hư hỏng nhưng tốt xấu gì cũng là thiên kim đại tiểu thư nhà họ Cố, sẽ làm cái công việc xúc phạm này à?

Thật là tức muốn bệnh!

Cố Bán Hạ rất tức giận, muốn xách túi rời đi, kết quả túi còn chưa xách, một chi phiếu hai mươi vạn được đưa tới.

“Đây là chi phí cho công việc vất vả của cô Cố, về sau mỗi tháng tiền sẽ được đưa tới đúng hạn, chi phí cho công việc khó khăn này cũng sẽ gửi cho cô Cố.”

Cố Bán Hạ không chút do dự thò tay cầm lấy, biểu lộ đau thương, “Anh yên tâm, nhất định tôi sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt.”

Dứt lời, cô xoay người nhào lên trên người Dung Chính, “Anh Dung a, tim của ta, gan của ta, ba phần tư sinh mệnh của ta, anh anh anh…”

Trợ lý: “…”

Câu hỏi: Dung Chính bị tai nạn xe khi nào?