Chương 14

Có lẽ toàn bộ người của phòng kinh doanh đều biết Cố Bán Hạ tính tình phóng đãng, dường như cả một đám giống như hoa sen không dính bùn, bọn họ đều không cùng Cố Bán Hạ qua lại.

Thế nên Cố Bán Hạ vui mừng vì được yên tĩnh.

Đi làm hai ngày thì đến thứ bảy.

Cố Bán Hạ ngủ đến khi mặt trời lên cao mới rời giường, người giúp việc hỏi cô khi nào ăn cơm trưa.

Buổi sáng hôm trước Dung Chính ra ngoài, Tiểu Trương nói là đi bệnh viện kiểm tra, mãi cho đến bây giờ còn chưa trở về. Cố Bán Hạ muốn gọi điện thoại vờ vịt quan tâm vài câu, ai ngờ điện thoại Dung Chính tắt máy.

Cố Bán Hạ đang tính toán ăn gì, Chu Mai gọi điện thoại tới.

Chu Mai tốt nghiệp trường điều dưỡng, đi làm đã nhiều năm, sau lại yêu người bệnh ngày đêm chăm sóc.

Người kia có tiền, nhưng cũng có vợ. Lúc đầu Chu Mai cũng từng muốn rút ra khỏi mối quan hệ bị người khinh thường này, nhưng người đàn ông không buông tay, cứ như vậy thường xuyên qua lại, cô liền thành tình nhân của người kia.

Người đàn ông đã mua căn hộ cao cấp mang tên Chu Mai, thường xuyên lén lút đi tới chỗ cô.

Bây giờ Chu Mai cũng không đi làm, chỉ tập trung chăm sóc chế độ ăn uống và cuộc sống hàng ngày của người đàn ông, còn tính toán chăm sóc thân thể để sinh cho người đàn ông đứa con trai.

Người đàn ông đã có hai con gái, nhưng cái chính là không có con trai.

Trong ba người Cố Bán Hạ, Chu Mai và Tiền Đa Đa, Cố Bán Hạ cùng Chu Mai đều không phải người tốt, chỉ có Tiền Đa Đa, vừa ngốc vừa khờ, lại luôn thích chơi cùng hai cô gái xấu xa này.

Đã mấy ngày không gặp mặt, đúng lúc đến giờ cơm, ba người liền hẹn gặp ở nhà hàng.

Ăn được nửa bữa, Cố Bán Hạ muốn hỏi Tiền Đa Đa việc viết truyện người lớn, nhưng vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy một người đàn ông cách đấy không xa đứng dậy bước sang một bên, đi ra ngoài.

Cô nhìn chằm chằm, người cũng sững sờ.

Dáng người người đàn ông cao ngất, tóc được tạo hình, làn da rất trắng, khuôn mặt đẹp trai có chút nham hiểm, tay chân dài rất có khí chất.

Cố Bán Hạ nhìn thấy người kia, theo phản xạ liền đi theo ra ngoài.

Đúng thời gian ăn uống, nhà hàng có khá nhiều người, khi cô lảo đảo chen giữa các thực khách đi ra ngoài, đã không thấy người kia đâu.

Trong lòng Cố Bán Hạ rất là kinh sợ, vội cầm di động gọi ngay cho Dung Chính, bên kia điện thoại vẫn đang tắt máy, cô lại gọi ngay cho trợ lý Tiểu Trương.

Tiểu Trương nghe điện thoại, cô hỏi: “Dung, anh Dung hai ngày nay sao vẫn chưa quay về?”

“Ah, cô Cố, tổng giám đốc Dung đang làm phục hồi chức năng trong bệnh viện, ước chừng sẽ quay về vào tối mai.”

Cố Bán Hạ không tin, nói: “Tôi nhớ anh Dung, anh đưa điện thoại cho anh ấy, tôi nói với anh ấy vài câu.”

“Tổng giám đốc Dung đang làm phục hồi chức năng, cô Cố muốn nói gì có thể nói với tôi, chút nữa tôi sẽ chuyển lời cho tổng giám đốc Dung.”

Có sơ hở!

“Chỉ là vài lời nhung nhớ mà thôi, tôi thấy xấu hổ khi nói với anh, các anh ở bệnh viện nào? Tôi sẽ qua gặp anh ấy.”

Tiểu Trương giải thích: “Cô Cố, chúng tôi đang ở Bắc Kinh, không ở Đông Thành.”

Không thể nào! Rõ ràng cô vừa mới thấy Dung Chính từ nhà hàng đi ra!

Tiểu Trương vừa dứt lời, đột nhiên đầu kia vang lên giọng nói Dung Chính, “Là Cố Bán Hạ à?”

“Vâng, tổng giám đốc Dung, cô Cố muốn đến thăm.”

Điện thoại bị Dung Chính cầm qua: “Tìm tôi có việc?”

Biểu cảm của Cố Bán Hạ thay đổi, “Chỉ là nhớ anh rồi, đêm mai khi nào anh trở về? Tôi ra sân bay đón anh.”

Cô không tin anh không lộ ra sơ hở.

Dung Chính còn chưa trả lời, đầu kia lại vang lên một giọng nữ, “Anh Dung, nửa giờ sau là khóa huấn luyện phục hồi tiếp theo, giáo sư Hàn đã kết thúc cuộc họp và sẽ đến ngay lập tức.”

Biểu cảm của Cố Bán Hạ lại thay đổi, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.

Chẳng lẽ Dung Chính thực sự làm phục hồi chức năng ở Bắc Kinh?

Đầu kia, Tiểu Trương thay Dung Chính đồng ý, Dung Chính tiếp tục câu chuyện với Cố Bán Hạ nói: “Không cần, cô ở nhà chờ tôi là được, buồn chán thì đến thư phòng tôi tìm sách xem, tôi sẽ quay về sớm.”

“Tôi xem rồi nha, tối hôm qua vừa mới xem xong một quyển đấy.”

Dung Chính nhướng mày, “Ah? Xem sách gì thế?”

“Quý thiếu chọc tức vợ yêu.”

Đầu kia trầm mặc hai giây, cúp điện thoại.

Cố Bán Hạ bĩu môi, như có điều suy nghĩ.

Vừa rồi nhìn thấy mặt bên người kia, Cố Bán Hạ rất khẳng định đấy là Dung Chính, nhưng sau khi cuộc điện thoại kết thúc, cô lại không xác định, nghĩ nghĩ, cảm thấy chắc là mình nhìn nhầm rồi.

Chân của Dung Chính thực sự không thể di chuyển, mấy ngày nay tắm rửa đi WC đều là dựa vào cô, sao có thể bước đi như bay nhanh như vậy?

Quay lại nhà hàng, Chu Mai hỏi cô: “Làm gì mà đột nhiên chạy ra ngoài thế? Nhìn thấy ai à?”

Đang muốn trả lời thì điện thoại vang lên.

Là mẹ Cố.

Người nhà họ Cố rất ít khi gọi điện thoại cho cô, gần như là không gọi, chỉ có mẹ Cố thỉnh thoảng nhớ tới còn có người như cô, sẽ gọi điện thoại hỏi cô đang làm gì, nhưng chưa nói được vài câu, mẹ Cố liền bắt đầu mắng mỏ cô, thường thường cuộc nói chuyện sẽ không vượt qua hai phút.

Tiền Đa Đa thấy cô không trả lời, thò mặt tới nhìn một cái, nói: “Sao không nghe máy?”

Đúng vậy, sao không nghe máy?

Cố Bán Hạ nghe điện thoại, giọng nói mẹ Cố đầy oán giận: “Đang làm gì để mẹ chờ lâu như vậy? Không biết để điện thoại đặt ở trong tầm tay sao?”

“Có việc gì?” Giọng nói Cố Bán Hạ lạnh nhạt.

Mẹ Cố tiếp tục oán giận, “Cố Bán Hạ thái độ của cô là thế nào? Tôi là mẹ cô!”

“Không có việc gì tôi dập máy.”

“Cô đợi tôi đã!” Mẹ Cố vô cùng không vui, nói, “Đêm mai gia đình gặp mặt có khách tới, cô trở về một chuyến đi.”

Mỗi tháng nhà họ Cố tổ chức gặp mặt một lần nhưng thật ra chỉ là ở bên nhau nói chuyện phiếm mà thôi, Cố Bán Hạ không thích tham gia náo nhiệt, nhưng bà cụ Cố rất để ý việc này, mọi người trong nhà đều phải có mặt.

“Đã biết.” Cố Bán Hạ vừa lên tiếng, bên kia đã cúp điện thoại.

Cô nghe thấy tiếng tút lạnh lẽo trong điện thoại di động, giật mình nhớ tới hồi học trung học.

Cô và Trầm Hương theo học tại một trường quản lý chặt chẽ, ba năm học trung học đều trọ ở trường, mỗi tháng có hai ngày nghỉ.

Khi đó mẹ Cố mỗi đêm đều gọi điện thoại cho Trầm Hương, sau có một lần Trầm Hương đi tắm rửa, dì quản lý ký túc tới gọi, cô liền đi nghe điện thoại, đầu kia mẹ Cố nói những câu quan tâm, nhẹ giọng dặn dò, nhưng vừa biết Cố Bán Hạ nghe điện thoại, giọng nói lập tức lãnh đạm, chỉ nói chờ Trầm Hương tắm xong bảo cô ấy gọi điện thoại về, sau đó liền dập máy.

Cố Bán Hạ cũng hận việc đó, thậm chí ác độc trộm nghĩ ở trong lòng, nếu Trầm Hương đã chết, có phải bọn họ đều sẽ yêu cô không?

Sau Trầm Hương thật sự chết, trên dưới nhà họ Cố càng chán ghét Cố Bán Hạ.

Trên thế giới này Trầm Hương là người duy nhất yêu thương Cố Bán Hạ đã chết, sẽ không còn ai yêu thương cô nữa.