Bí Mật Ánh Trăng Khuya

6.75/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bí Mật Ánh Trăng Khuya (Chuyện Không Kể Lúc Nửa Đêm) Ngày nay, khoa học ngày càng tiến bộ, những hiểu biết về các hiện tượng tự nhiên ngày càng được mở rộng và sâu sắc hơn. Tuy nhiên, sự thú vị và tò  …
Xem Thêm

- Có lẽ nào lại như thế! - Vân Phi nghe choáng váng trước tiết lộ của người yêu.

Chạy tìm khắp hết các thầy bùa, thầy pháp, anh cầu mong họ hãy giúpmình giải trừ ma tính. Không... anh không muốn, không bao giờ muốn trởthành một con ma hút máu người. Thà chết còn hơn...

Nhưng... ma thuật của con ma thật là siêu huyền bí. Các đạo bùa linh, các phép màu của những bậc thầy cao tay ấn đều tỏ ra vô hiệu. Mỗi tháng trăng tròn, Vân Phi phải vật vã với cơn khát máu của mình. Những lúcnhư thế, dân làng chỉ biết đập cho anh bất tỉnh rồi đưa vào bệnh viện.Bác sĩ lại phải truyền qua đường tĩnh mạch cho anh hai đơn vị máu.

Truyền máu xong, Vân Phi trở lại làm một con người bình thường. Nhưng giờ đây, trong mắt mọi người anh không còn là một anh nông dân hiềnlành chất phác, được trên yêu, dưới mến nữa. Họ xa lánh, sợ hãi khôngdám đến gần. Thậm chí những người ở cạnh nhà anh cũng vì sợ mà dọn đinơi khác.

Và điều làm cho Vân Phi phải đau lòng, khổ sở nhất vẫn là lời từ hôncủa Trinh Trinh. Vì dù có rất yêu anh cô cũng không đủ can đảm làm vợmột con người có nữa phần ma như anh được.

Đau khổ, buồn chán một thời gian, Vân Phi quyết định rời bỏ làng quêđi xứ khác. Anh không thể sống mãi trong mặc cảm bị xa lánh và ghêsợ....

Vân Phi kể xong câu chuyện, cũng đúng vào lúc con tàu cập bến. Mọingười xôn xao, ùn ùn kéo nhau ra cửa. Tiếng gọi con, tiếng chửi bới cằnnhằn vang

động cả một góc trời. Vậy mà... trong góc con tàu, Kỳ Phương và VânPhi vẫn cứ ngồi yên bất động. Mỗi người đuổi theo một suy nghĩ của riêng mình.

Vân Phi nghĩ đến những tháng ngày sắp đến của mình. Trên bước đườnglưu lạc tha phương, liệu anh có tìm được một quý nhân giúp mình cởi bỏnhững phần ma trong bản thân. Có quên được Trinh Trinh, cô vợ sắp cướiđẹp nết, đẹp người?

Trong lúc đó, Kỳ Phương lại thấy lòng đầy ắp nỗi nghi ngờ. Anh khôngtin ma quỷ... nhưng câu chuyện của Vân Phi vừa kể thì sao? Không thểkhông tin vào tính chân thật của câu chuyện được. Rõ ràng trên cổ VânPhi còn hằn sâu vất thẹo. Lẽ nào... thế gian này... có tồn tại một sinhvật vô hình mà mọi người quen gọi là ma? Xưa nay... có ai trông thấy nóbao giờ đâu?

- Tàu cập bến lâu rồi. Thôi chào anh, tôi đi nhé.

Vân Phi chợt đứng lên, tay đập mạnh vào vai Kỳ Phương từ giã.

- Khoan đã. Kỳ Phương giật mình ngẩng đầu lên.

Trong lúc nhất thời không tìm ra được câu gì, anh chỉ nhớ đến mối bận tâm duy nhất của mình. Anh có thể cho tôi xin địa chỉ làng quê của anhkhông?

- Để làm gì? - Vân Phi ngơ ngác. - Anh định đến đấy à?

Không trả lời, Kỳ Phương nhẹ gật đầu. Vân Phi xua tay sợ hãi:

- Đừng... anh đừng đến đó làm gì. Mọi người đang kéo nhau bỏ làng mà đi đấy. Nguy hiểm lắm.

- Không sao đâu. - Kỳ Phương mỉm cười. Nghề của tôi mà.

- Vậy... - Ngập ngừng một chút, Vân Phi cầm lấy cây bút trên tay KỳPhương ghi vội vào quyển sổ của anh mấy chữ. - Anh đến đó nhớ cẩn thận.Có gặp Trinh Trinh xin nhắn lại giùm. Dù đi đâu... tôi cũng nhớ và yêucô ấy lắm.

- Tôi sẽ nhắn. - Kỳ Phương hứa hẹn.

Vân Phi không chờ nghe anh nói dứt câu đã xách vali phóng vội quakhung cửa. Một chiếc honda ôm trờ tới. Chẳng cần nói giá và nói địa chỉ, anh nhảy lên bảo nó chở đi ngay.

Sự việc diễn ra nhanh quá, Kỳ Phương chẳng kịp có phản ứng gì. Nhìntheo bóng Vân Phi khuất vào con đường trước mặt, Kỳ Phương giật mìnhchợt nhớ. Anh đã quên không hỏi địa chỉ nơi Vân Phi sẽ đến.

Một chút ngậm ngùi rồi cũng trôi qua. Cúi nhìn dòng địa chỉ Vân Phighi trên quyển sổ tay, Kỳ Phương quyết định ngược vào nhà ga mua vé quay trở lại. Bài phóng sự của anh là ở vùng quê có ma kia, chẳng phải nơinày.

Chắc hẳn sẽ ly kỳ và hấp dẫn lắm đây... linh tính đã bảo với Kỳ Phương như vậy...

° ° °

Chiều nay bác sĩ Tùng về sớm hơn ca trực một tiếng đồng hồ. Khôngphải vì lười biếng mà ông chỉ muốn dưỡng sức cho ngày mai có nhiều việcphải làm thôi.

Tám tháng rồi, kể từ ngày con ma xuất hiện. Cứ đến ngày rằm là ông và tập thể y bác sĩ ở bệnh viện phải điên đầu, rối óc. Lớp cứu chữa nạnnhân mới, lớp lo truyền máu cho bệnh nhân cũ.

Cấp cứu bệnh nhân, truyền máu chỉ là những thao tác quen thuộc, không lấy gì làm khó khăn. Cái làm cho ông, cho các bác sĩ ở đây rối trí làsố lượng máu dự trữ không đủ truyền cho số bệnh nhân ngày cứ tăng lên.

Mỗi ngày trăng tròn, con ma chỉ hút máu một người, nhưng... nhữngngười bị nó hút máu không chết. Tất cả đều mang chung một chứng bệnh làbị... cơn khát máu.

Mỗi lúc như vậy... nếu không kịp truyền vào người họ một số lượng máu cần thiết là họ lập tức trở nên hung hăn, tìm người hút máu ngay. Họrất nguy hiểm và cũng là người truyền bệnh lớn. Bởi... những bệnh nhânbị họ hút máu, cũng trở nên gần giống như vậy.

- Nguy hiểm quá... phải gϊếŧ họ chết để cắt đứt nguồn lây lan. Mộtlần trong cuộc họp, viên cảnh sát trưởng đã đưa ra yêu cầu nhưng ông bịbác bỏ đi ngay.

- Không thể gϊếŧ họ được. Dù hung hãn, dù đi hút máu người, họ vẫnkhông phải là ma. Cách duy nhất chấm dứt tình trạng này là phải tiêudiệt con ma và tìm ra phương pháp cứu chữa cho những bệnh nhân này.

Không có vi rút, vi trùng hay một loại vi khuẩn lạ nào được phát hiện ra trong máu những người nhiễm bệnh. Kết quả xét nghiệm cho thấy máucủa họ

vẫn bình thường. Điều này đã làm cho mọi người thêm hoang mang tin tưởng đúng là ma ám thật rồi.

Bác sĩ Thanh Tùng không tin vào ma quỷ. Nhưng chuyện này là thế nào?Ông không giải thích được... Cùng với mọi người, ông đã tìm đủ cách diệt trừ cái sinh vật được tạm gọi là ma. Song... con ma thật tinh khôn. Nókhông bao giờ lọt bẫy, cũng chẳng để lại chút dấu vết nào. Cả bùa linh,cả súng đạn đều không chạm được vào người nó. Cuối cùng... chỉ còn mộtcách để giải quyết thôi. Theo lời ông, vào ngày rằm, mọi người phải trốn hết vào trong nhà. Cài kín then cửa để con ma không vào được. Hừ!...nếu đêm nay... nếu vẫn còn người bị con ma hút máu thì...có lẽ ông phảikhuyên mọi người mau nhanh chân sơ tán khỏi nơi này.

- Ba mới về.

Giọng người con gái trong trẻo chợt cắt ngang dòng suy nghĩ của ôngTùng. Giật mình ngẩng dậy ông mới hay mình đang đứng trước cửa nhà. Nhưthường lệ, Nguyệt Cầm, cô con gái cưng duy nhất của ông đang đón cha ởcửa với nụ cười xinh như hàm tiếu.

- Ờ...

Bao giờ cũng vậy, mỗi lúc gặp con là ông nghe tinh thần phấn chấn hẳn lên. Những cơn mệt mỏi, những nỗi bực mình toan tính trong đầu đều biến cả. Môi ông nở nụ cười hiền hậu.

- Ba đã về rồi đây, con yêu à.

- Hôm nay ba về sớm! Nhưng có vẻ mệt mỏi hơn thường bữa. Ôm lấy taycha, Nguyệt Cầm mừng ríu rít. Của đáng tội, cô năm nay đã mười chín tuổi rồi, nhưng lúc nào cũng nhõng nhẽo, đeo bám cha như con nít vậy.

- Bệnh viện nhiều việc phải làm lắm phải không ba?

- Không sao đâu, con cưng! - Ngồi xuống chiếc xích đu trước hòn nonbộ, ông nheo mắt nhìn con. Trong bộ đồ lụa trắng, mái róc buông dài óngmượt trên lưng, Nguyệt Cầm đẹp tuyệt vời. Hệt như mẹ nó! Ông thầm nhủrồi chợt nhận ra, con gái của mình nay lớn quá. Phổng phao, xinh đẹp,đầy sức sống. Chà! Đến lúc... ông phải lo chọn cho nó một tấm chồng xứng đáng rồi đây.

Ba uống nước đi rồi tắm rửa, ăn cơm. Con đã reo sẵn một bộ pijama cho ba trong phòng tắm đấy. - Trao ly nước cho ông, Nguyệt Cầm nói dịudàng.

Rồi thấy cha cứ ngồi im chăm chú nhìn mình, cô lạ lẫm:

- Ba... làm gì mà nhìn con ghê vậy?

- Con đẹp quá! - Chớp mắt, ông tự hào... - Ba thầm nghĩ, anh chàngnào diễm phúc được làm chủ đoá tử đinh hương đẹp nhất đời này...

- Á! Đôi má ửng đỏ lên, Nguyệt Cầm đấm mạnh tay xuống người cha nũngnịu. Không cho ba nói bậy, nghĩ bậy đâu... con còn nhỏ xíu mà...

- Không nhỏ, không nhỏ nữa đâu. - Nghiêng mình né những cú đấm yêucủa con, ông cười vui. - Quả thật con của ba đã lớn, lớn thật rồi.

Nguyệt Cầm giậm mạnh chân hờn dỗi:

- Ư... nếu ba còn nói nữa, con sẽ giận ba luôn đó.

Thêm Bình Luận