Bí Mật Của Đại Tiểu Thư

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô nàng tiểu thư là con gái của tổng giám đốc nhà họ Đường. Từ nhỏ đã được cung chiều, nên cô có một làn da mềm mại, mịn màng. Mặc dù là đại tiểu thư, nhưng anh Diệp vẫn  …
Xem Thêm

Diệp Hân Dương gật gật đầu, cúi đầu nhìn vết thương hình trăng lưỡi liềm trên cổ tay, con ngươi thoáng qua cảm xúc cực kỳ phức tạp, thời điểm tài xế tắc xi bảo "đến", trong nháy mắt liền khôi phục thành bộ dáng sóng nước phẳng lặng.

"Mình xuống xe."

"Mình đi tàu xe vất vả chỉ để đón cậu trở về vậy mà không mời mình uống ly nước?" Nhìn tiểu tử Diệp ở phía sau buồng xe lấy va ly, Vệ Đoan kéo cửa sổ xe xuống bất mãn la ầm lên.

Diệp Hân Dương nhàn nhạt nhìn hắn một cái, "Xin lỗi, lần sau mình mời cậu ăn cơm."

Nói xin lỗi có tiếng cũng có miếng như vậy thật đúng là không chịu nổi, Vệ Đoan vuốt vuốt mái tóc, "Quên đi, nếu mình thật muốn so đo với cậu, mời mình ăn cơm cả đời cũng không đủ, dù sao mình cũng không có gì hứng thú với đại tiểu thư kiêu căng ương ngạnh, ngược lại cậu liền thảm, lại lần nữa rơi vào bàn tay của cô ta rồi, hi vọng cô bé năm tuổi có thể đáng yêu hơn chút."

"Cám ơn." vẻ mặt Diệp Hân Dương khẽ động.

Đường Y Nặc năm tuổi. . . .

Đường Trung Đường thở dài, vẫy tay bảo Diệp Hân Dương ngồi ở đối diện trên ghế sa lon, "Mấy năm không gặp, cháu càng ngày càng tài giỏi rồi, nếu như Diệp Thịnh vẫn còn, ông ấy nhất định sẽ thấy tự hào vì cháu!" Diệp Thịnh là tài xế của nhà họ Đường, làm việc cho Đường Trung Đường vài chục năm, ông ấy và vợ tình cảm thâm sâu, sau khi vợ ông bị ung thư dạ dày qua đời, ông vì nhớ vợ mà uất ức thành bệnh, trước khi mất đã nhờ Đường Trung Đường chăm sóc con, lúc ấy Diệp Hân Dương mười lăm tuổi, Đường Y Nặc tám tuổi.

Diệp Hân Dương nhận lấy ly trà từ trong tay quản gia, nói: "Ba cháu chỉ hy vọng con sống vui vẻ tự tại." Tóc mái rũ xuống, vừa vặn ngăn trở ánh mắt, thấy không rõ biểu tình gì.

Đường Trung Đường sửng sốt một chút, có chút ngượng ngùng ngừng miệng, biết con gái không ai bằng cha, mặc dù mình đã cung cấp cho Diệp Hân Dương đời sống vật chất tốt nhất, nhưng cậu ta lại bị con gái nhìn trúng, cũng mất đi rất nhiều thứ, cho nên sáu năm trước Thư Mi qua đời, Diệp Hân Dương nói muốn đi Nhật Bản đào tạo sâu ông cũng không có lập trường giữ lại.

Diệp Hân Dương nhìn xung quanh một vòng, hỏi: "Đường tiểu thư đâu?"

Đường Trung Đường lấy lại tinh thần, "Tiểu Nặc ở trên lầu, bảo mẫu đang dỗ nó ngủ trưa." Lời vừa ra khỏi miệng, ông có chút xấu hổ nhìn Diệp Hân Dương một cái, "Thật xin lỗi, trước kia Tiểu Nặc không hiểu chuyện gây cho cháu rất nhiều phiền toái, hiện tại nó như vậy rồi, còn phải làm phiền cháu trở lại chăm sóc nó. Chú mời rất nhiều bác sĩ đều không có khả năng, mới nghĩ tới trước kia Tiểu Nặc thích quấn cháu, có lẽ có cháu chăm sóc ở bên cạnh nó, nó có thể nhớ tới cái gì cũng không chừng."

Diệp Hân Dương lắc đầu một cái, đặt ly trà xuống đứng lên, "Cháu có thể lên xem một chút không?"

"Dĩ nhiên." Dừng một chút, Đường Trung Đường chần chờ bổ sung: "Hiện tại Tiểu Nặc không giống như lúc trước, hi vọng cháu có thể xem nó như một đứa bé năm tuổi, tận lực dịu dàng một chút."

Đường Trung Đường nhẹ nhàng gõ cửa, một lát sau, một thím lớn tuổi có vẻ hòa ái dễ gần mở cửa, Đường Trung Đường vừa muốn nói chuyện, đã nhìn thấy thím đưa ngón trỏ ra đặt ở khóe miệng nhẹ giọng ra dấu, "Ông chủ, tiểu thư mới vừa ngủ."

Đường Trung Đường gật đầu một cái, phất tay ý bảo bà lui ra, quay đầu nhìn Diệp Hân Dương, "Muốn đi vào không?"

"Cháu chỉ nhìn một chút, sẽ không đánh thức cô ấy." Diệp Hân Dương nhẹ giọng nói, rồi đẩy cửa ra chậm rãi đi vào.

Đường Trung Đường đứng ở cửa một lát, khe khẽ thở dài, rồi chậm rãi đóng cửa lại.

Thiết kế trong phòng vô cùng lộng lẫy, vừa vào cửa chính là bàn trang điểm độc nhất vô nhị do chuyên gia thiết kế, quanh thân gương hình bầu dục viền đầy kim cương, xa hoa tráng lệ, tiếp theo là 2 chiếc ghế sô pha hình chân chó, ở giữa là bàn trà thủy tinh nho nhỏ, trên bàn là mấy ly thủy tinh úp ngược, trên mặt đất lót tấm thảm màu cà phê được nhập khẩu từ Zheder, ở trung tâm là cái giường lớn được bao phủ bởi ga màu trắng bạc.

Cô gái vùi lấp ở bên trong chăn mềm mại, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, cằm nhọn, đôi môi có vẻ hơi tái nhợt, nhìn qua yếu đuối , vừa thấy đã thương. So sánh với cái loại xinh đẹp hút hồn sáu năm trước, bây giờ cô càng thêm uyển chuyển hàm xúc phong cách dịu dàng, hai mắt nhắm lại, vẻ mặt yên tĩnh.

Diệp Hân Dương mím chặt đôi môi, đôi mắt sắc bén nổi lên âm u, thấy cô không tỉnh lại, liền ngồi ở trên mép giường, yên lặng một hồi lâu, mới cuối đầu lầm bầm lầu bầu nói: "Lần này cô lại đang giở trò quỷ gì, làm sao có thể bị thoái hóa trí lực? Rõ ràng tự nói với mình đừng tin tưởng cô, cũng đừng để ý cô. . . . . ." Cô là người từ trước đến giờ vô cùng kỹ lưỡng thuần thục, trước kia anh thường bị đùa giỡn xoay quanh mà.

Nhớ có một lần, anh đại biểu trường học đi tham gia thi vật lý ở Đài Bắc, lúc chuẩn bị vào phòng thi, nhận được tin nhắn của Đường Trung Đường, bảy chữ lời ít mà ý nhiều: Tiểu Nặc bị bệnh, muốn gặp cháu.

Vì vậy anh nghĩ cũng không nghĩ liền buông tha cuộc thi, lòng như lửa đốt chạy tới nhà họ Đường, lại phát hiện Đường đại tiểu thư ngã bệnh mở một đôi mắt phượng hung hăng nhìn chằm chằm anh nói: "Đừng mong lợi dụng cuộc thi hẹn hò với cô gái kia, tôi sẽ không để cho anh thực hiện được!"

Lúc này anh ngây người như phỗng, trơ mắt nhìn bóng dáng xinh đẹp nghênh ngang rời đi.

Tốn không ít thời gian, anh mới hiểu rõ ràng Đường Y Nặc nói "cô gái kia" là chỉ ai, cũng chỉ là một cô gái cùng đi thi, dáng dấp xinh đẹp nhìn cũng không tệ, nhưng anh chưa bao giờ để ý, mà sự việc ở trong mắt Đường đại tiểu thư lại không phải như vậy, vì vậy cô mượn điện thoại Đường Trung Đường dùng, phòng ngừa chu đáo, đem sự việc chưa xảy ra dập tắt ở trong trứng nước, đáng tiếc, tất cả ở trong mắt anh, lại là không thể nói lý, càng ngày càng không ưa đủ loại hành động của cô, đã đẩy anh ra càng ngày càng xa.

Anh đã từng tìm hiểu và kiểm tra nguyên nhân độc chiếm của Đường Y Nặc, mặc dù đã từng lừa mình dối người tự nói với mình, cô đang quan tâm đến mình, nhưng nếu thật đang quan tâm một người, làm sao có thể bất kể hậu quả làm tổn thương anh đến hai ba lần? Cho nên có lẽ chỉ xem anh như vật sở hữu của cô, vì đồ chơi phản bội nên sử dụng các loại thủ đoạn, anh tự nhắc nhở mình.

"Nhưng, tôi không làm được, cô nói, đời trước có phải tôi nợ cô hay không?" sau khi anh nghe được tin tức từ Đường Trung Đường, gần như không cách nào an tâm ở lại Nhật Bản .

Khóe môi từ từ cong lên, nụ cười này lại có chút khổ sở, "Quên đi, nếu tôi chạy sáu năm cũng trốn không thoát khỏi bàn tay cô, bất kể cô muốn chơi cái gì, trò chơi này, tôi nhất định sẽ chơi với chơi với cô tới cùng".

Đến chết không rời.

Đường Trung Đường vẫn không rời đi, đứng tại cửa, lúc Diệp Hân Dương mở cửa đi ra có chút mất hồn, thiếu chút nữa đυ.ng đầu vào, thật may thân thể nhanh nhẹn dừng lại ngay.

"Đường tiên sinh?" Có chút kinh ngạc lên tiếng.

Đường Trung Đường nhỏ giọng giải thích: "Tiểu Nặc không phải đang đùa cháu, nó thật sự. . ." Những lời này gián tiếp thừa nhận ông có hành vi nghe lén không tốt.

Diệp Hân Dương nhã nhặn cắt đứt lời nói của ông: "Chuyện này không quan trọng, tóm lại cháu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."

Đường Trung đường ngẩng đầu nhìn người đàn ông này, lần đầu gặp mặt người con trai này đã có dáng dấp cao hơn một chút so với ông, khuôn mặt đẹp trai mê người, đối xử với mọi người xử sự nhã nhặn khéo léo, lại mang theo cường thế không cho cự tuyệt, trong lúc nhất thời ngay cả ông cũng không bắt bẻ được cái gì.

"Mặc khác, cháu muốn đón Đường tiểu thư ra ngoài ở cùng nhau, cháu đã nhờ bạn tìm phòng trọ xong rồi, gần đây cháu cũng không có ý định tìm việc làm, vừa lúc có thể chăm sóc cô ấy 24h."

"Sống ở chỗ này không phải tốt hơn sao, nếu có việc còn có người chăm sóc."

"Xin lỗi, ở nhà họ Đường cũng không lưu lại kí ức đẹp đẽ gì, lần này trở về cũng không muốn vào đây ở nữa." Nghe Diệp Hân Dương không nhanh không chậm trả lời, Đường Trung Đường không khỏi có chút chột dạ.

Thêm Bình Luận