Chương 4: Đứng Vững trước Sỉ Nhục

**Chương 4: Đứng Vững trước Sỉ Nhục**

Tô Trạch đứng giữa sân khấu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Trương Khải và Lâm Miễu Miễu, không chút dao động. Mặc cho tiếng cười nhạo và sỉ nhục từ đám đông, anh chỉ âm thầm nắm chặt tay, từng đốt ngón tay nổi gân xanh.

Trương Khải và Lâm Miễu Miễu thấy Tô Trạch không phản ứng, sự khinh miệt trên mặt càng rõ ràng. Lâm Miễu Miễu châm chọc thêm: “Xem ra đúng là không dám phản kháng, nếu đã như vậy, thì hãy mau mau chấp nhận đi!”

Tô Trạch không trả lời, chỉ im lặng đứng đó, sự im lặng của anh như đang chờ đợi một điều gì đó.

Trương Khải có chút sốt ruột, rồi cười lớn: “Tô Trạch, cậu còn chờ gì nữa? Đừng để chúng tôi phải mất thời gian!” Anh ta càng muốn xem Tô Trạch sẽ làm gì.

Từng cơn sóng lăn tăn của nụ cười và lời chế nhạo của đám đông khiến không khí càng trở nên căng thẳng. Nhưng Tô Trạch vẫn đứng im, chỉ là ánh mắt của anh, mặc dù lạnh lùng, nhưng lại khiến người khác cảm thấy có chút rùng rợn.

Bất ngờ, từ phía sau, một người đàn ông trung niên bước lên sân khấu. Ông ta mặc một bộ đồ cổ điển, gương mặt nghiêm túc nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự lo lắng. Ông nhìn Trương Khải và nói: “Trương thiếu, Lâm tiểu thư, tôi có thể hỏi một câu không?”

Trương Khải nhíu mày, nhìn người đàn ông với vẻ không hài lòng. “Ông là ai?”

“Xin lỗi, tôi là Cố Đại, đại diện của Gia tộc Cố ở Giang Châu.” Ông ta bình tĩnh nói.

Lâm Miễu Miễu thấy Cố Đại, liền lộ vẻ khó chịu. “Cố lão, ông có gì muốn nói?”

Cố Đại quay lại nhìn Tô Trạch, rồi lại nhìn Trương Khải. “Tôi muốn hỏi, tại sao lại phải công khai sỉ nhục người khác như vậy?”

Trương Khải cười lạnh. “Tô Trạch là một tên vô dụng, xứng đáng bị sỉ nhục. Chúng tôi chỉ đang cho cậu ta một bài học.”

Cố Đại nhíu mày, rõ ràng không đồng ý. “Tôi nghĩ rằng mọi người nên tôn trọng nhau hơn, dù là ở bất kỳ hoàn cảnh nào. Đặc biệt là với những người đã từng có đóng góp lớn cho Giang Châu.”

Trương Khải cảm thấy bị mất mặt, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. “Cố lão, đây là việc của chúng tôi, ông không cần phải xen vào.”

Cố Đại không nói thêm, chỉ là ánh mắt của ông ta vẫn hướng về Tô Trạch với vẻ cảm thông. Tô Trạch chỉ khẽ gật đầu, cảm ơn sự hỗ trợ từ ông.

Lâm Miễu Miễu nhìn thấy tình hình có chút không thuận lợi, không ngừng cười nhạo: “Cố lão, đây là chuyện của chúng tôi, không cần phải lo lắng. Chúng tôi chỉ muốn Tô Trạch tự nhận mình là kẻ hèn mọn, có gì không đúng sao?”

Nhưng chưa kịp nói hết, Cố Đại đã quay sang Tô Trạch, nhẹ nhàng nói: “Tô Trạch, nếu cậu cần sự giúp đỡ, tôi có thể sắp xếp cho cậu một cuộc gặp với một số nhân vật quan trọng trong thành phố.”

Tô Trạch chỉ lắc đầu, không muốn làm phiền đến sự quan tâm của Cố Đại. “Cảm ơn ông, nhưng tôi có việc phải làm.”

Cố Đại chỉ có thể lắc đầu, bước xuống sân khấu. Ông biết mình đã không thể làm gì nhiều hơn. Đối với Tô Trạch, lúc này mọi thứ đều cần được giải quyết bằng cách của chính anh.

Trương Khải không kiên nhẫn nữa, liền hất tay: “Tô Trạch, đừng làm mất thời gian của chúng tôi nữa. Nếu cậu không muốn nhận ba vạn, thì ít nhất hãy nói ba lần ‘Tôi là kẻ hèn mọn’ để làm cho tất cả hài lòng.”

Tô Trạch nhìn đám đông, ánh mắt vẫn lạnh lùng và kiên định. Anh biết rằng đây là một thử thách không hề nhỏ, nhưng cũng là cơ hội để chứng minh bản lĩnh của mình.

Sau một lúc im lặng căng thẳng, Tô Trạch từ từ mở miệng: “Tôi sẽ không nói những lời đó.”

Dưới đại sảnh, đám đông bất ngờ im lặng. Lâm Miễu Miễu và Trương Khải cũng ngạc nhiên trước sự kiên quyết của Tô Trạch. Đó là điều mà họ không ngờ tới.

Tô Trạch quay lưng, tiến về phía lối ra, bỏ lại đám đông với sự kinh ngạc và sự bối rối. Dù không đạt được điều mà họ mong muốn, nhưng sự kiên định của Tô Trạch đã tạo nên một dấu ấn không thể xóa nhòa.

Khi Tô Trạch ra khỏi tòa nhà, anh không cảm thấy thất bại, mà chỉ cảm thấy cần phải chuẩn bị cho những thử thách tiếp theo. Những gì anh cần bây giờ là sự kiên nhẫn và kế hoạch để đạt được mục tiêu của mình.

Với mỗi bước đi, anh cảm thấy quyết tâm hơn bao giờ hết. Để trả thù cho Giang Tuấn và bảo vệ danh dự của mình, Tô Trạch biết rằng cuộc chiến này chỉ mới bắt đầu.