Bí Mật Đằng Sau Bằng Chứng Hoàn Hảo

7.4/10 trên tổng số 10 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ashley Davies là một nữ luật sư đang nổi ở thành phố lớn Los Angeles. Sự nghiệp thành công cùng tính cách ngay thẳng đã giúp cô trở thành người đại diện cho Spencer Dennison, cô gái đang bị cáo buộc t …
Xem Thêm

Ashley Davis: Luật sư biện hộ
Bí Mật Đằng Sau Bằng Chứng Hoàn Hảo

Copyright 2012 HollyMD

"Thế này là quá đủ với em rồi, Ashley." Cô ấy nói với tôi và tôi đảo tròn mắt. Tôi đã từng nghe lời này trước đây. Nói đúng hơn là hàng trăm lần rồi.

Tôi thích một cô gái, chúng tôi hẹn hò một khoảng thời gian, trao đổi với nhau những lời yêu thương để rồi sau đó đột nhiên lịch trình của tôi quá dày đến nỗi cô ấy khó có thể chấp nhận.

"Nhìn này Michelle. Sẽ ổn cả thôi." Tôi nhún vai. "Tôi hiểu mà. Em không thích lối sống của tôi. Không sao cả." Tôi kéo dài lời nói, mỉm cười một cách mỉa mai.

Cô gật đầu và ôm tôi trước khi nói, "Em rất vui vì cưng hiểu." xong hôn trán tôi.

"Ừ." Tôi bĩu môi, gật đầu quan sát cô lấy túi đồ, đi ra cửa chính.

Thở dài, mở tủ lạnh lấy cho bản thân một lon bia xong gục xuống chiếc ghế.

"Lại một người nữa bỏ đi." tôi giữ bia trên không trung một lát rồi mới bắt đầu uống.

"Tôi đã bảo nó sẽ không kéo dài đâu mà." Jackson nói với tôi khi chúng tôi bước vào thang máy.

Tôi đảo mắt nhìn anh và mỉm cười. "Anh nói vậy chỉ vì anh muốn giữ tôi cho bản thân." Tôi thẳng thừng trả lời.

Jackson nhún vai, gật đầu. "Cậu nói cũng đúng. Nhưng mà, thôi nào Davies. Tôi đã nói với cậu một lần rồi và tôi sẽ nói lại một lần nữa, cậu quá tốt đẹp, đừng lãng phí bản thân với quan hệ tìиɧ ɖu͙©. Ý tôi là, sống hết mình đi. Mạo hiểm một chút". Thái độ anh vô cùng nghiêm túc, tay hươ hươ để diễn tả quan điểm.

Jackson đã luôn cố gắng để ngủ với tôi kể từ thời điểm tôi gặp anh ta trong năm đầu tiên của chúng tôi ở trường Luật, và mặc dù tôi từ chối anh, chúng tôi vẫn trở thành bạn tốt. Jackson cũng không tệ. Anh sở hữu đôi mắt xanh, mái tóc đen cắt ngắn cùng khuôn mặt bảnh bao.

Nhưng ... tôi yêu con gái.

"Sẽ không xảy ra nữa đâu." Tôi cam đoan với anh.

"Nhưng-"

"Jackson, tôi yêu phụ nữ và chỉ phụ nữ thôi. Hiểu chứ?!" Tôi nói một cách nghiêm khắc. Anh gật gật đầu ngay khi thang máy báo hiệu chúng tôi đã lên đến nơi.

"Cậu đập vỡ trái tim tôi, Davies." Anh đặt bàn tay lên ngực mình và mỉm cười.

"Tôi đã phá vỡ rất nhiều trái tim." Tôi mỉm cười, đi theo một hướng khác về phía văn phòng riêng.

"Chào buổi sáng cô Davies, cô dùng một ly coffee hay espresso?" Madison, thư ký của tôi hỏi.

"Một ly coffee, cảm ơn Madison." Tôi đáp, cô ấy gật đầu và mỉm cười.

"Oh, Russell của ADA gọi, ông muốn biết nếu cô vẫn chơi golf vào cuối tuần này. Michelle cũng gọi nhưng cô không để lại tin nhắn nào. Thẩm phán Hallawell báo hủy bỏ bữa ăn tối nay, bà ấy sẽ gọi cho cô vào ngày mai để thay đổi. " Cô ấy kết thúc, đưa mail và tin nhắn cho tôi.

"Cảm ơn Madison." Tôi lặp lại rồi đi vào văn phòng. Tôi định gọi cho Michelle nhưng lại thôi. Ý tôi là, cô vừa chia tay với tôi đêm qua mà. Cô ấy có thể muốn gì ngay sau hai mươi tư giờ chứ. Tôi ngồi sau bàn làm việc, lấy một tờ giấy trên bàn.

"Coffee của cô đây, Davies." Madison đi vào, đặt tách cà phê lên bàn của tôi.

"Cảm ơn." Tôi mỉm cười. Cô gật đầu trước khi rời văn phòng.

Trong trường hợp bạn đang tự hỏi: không, Madison và tôi chưa từng ngủ với nhau. Thôi được, nó gần như đã suýt xảy ra sau một bữa tiệc nhưng khi ấy cả hai chúng tôi đều thực sự say, nhận thức hoàn toàn biến mất tong. Sau đó các giác quan bất chợt được đánh thức để rồi nhận ra đây là một ý tưởng tồi tệ, kịp thời tiến hành mặc lại quần áo.

Chúng tôi không ai nhắc về đến ngày hôm đó nữa, và rồi thấm thoắt đã hai năm trôi qua.

Thật khó khi bạn là người phụ nữ duy nhất trong một lĩnh vực mà chủ yếu toàn đàn ông theo đuổi mà không bị tất cả đồng nghiệp nghĩ rằng bạn sẽ qua đêm với bất cứ cái gì miễn nó có khả năng di chuyển.

Tôi hiện đang làm việc tại Dean & Keller, một trong những công ty luật uy tín nhất ... trên toàn bộ bờ biển phía tây. Chúng tôi nhận hầu hết các vụ kiện cao cấp. Thông thường, những người nổi tiếng và những kẻ có một bao tải chứa tiền mặt sẽ chi cho một luật sư nào đó để kéo họ ra khỏi rắc rối.

Yeah, chúng tôi chính là những luật sư dạng đó.

Những luật sư giúp kẻ như Lindsey Lohan ra tù để rồi con mụ ấy lại xổng ra đường làm trò ngớ ngẩn hơn, bị còng tay lại và cần chúng tôi một lần nữa ... Một vòng luẩn quẩn thực sự.

Thế mà tôi đã bỏ ra một năm để vô đây . Và gần ba năm sau đó để thành công và được tôn trọng.

Vì vậy, chắc chắn tôi sẽ không làm bất cứ điều gì gây tổn hại đến thành tựu này đâu.

Và thành phố gọi tên California có thể gây cho tôi hại nhiều hơn lợi. Hầu hết mọi người chỉ xem tôi như một con bé xinh xắn hơn là luật sư thực tế đã tốt nghiệp trường luật, không những vậy còn ra sớm hơn một năm với điểm số đáng tự hào.

Vào lần thử đầu tiên, tôi hy vọng mình có thể đạt.

Nhưng không.

Với bọn họ, tôi chỉ là một người phụ nữ da ngăm cao 5'6 [không biết nó tính bằng gì *nhún vai*] sở hữu một khuôn mặt đẹp và một thân hình hấp dẫn. [bả tự khen mình đẹp hoài :))]

Cho đến khi tôi mở miệng nói tôi không hề đùa giỡn, và rằng tôi đang hoàn toàn nghiêm túc với công việc.

Sau khi xem qua một vài tập tin trên liên quan đến vụ kiện đang chuẩn bị nhận, tôi lấy con blackberry ra và gửi Scott email thông báo giữ nguyên kế hoạch đánh gôn cuối tuần này.

"Cô Davies, cô có khách." Madison liên lạc với tôi qua điện thoại.

"Được rồi, cảm ơn cô, cho họ vào đi." Tôi bấm nút. Một vài giây sau, một cô gái tóc nâu nhỏ nhắn xuất hiện trong văn phòng của tôi.

Tôi mời cô ngồi ghế trước bàn làm việc của mình.

"Tôi giúp gì được cô?"

Khi tôi hỏi, cô gái nhìn tôi lộ rõ vẻ mâu thuẫn.

"Cô đang vướng vào rắc rối? Cô có cần người đại diện không?"

Cô ấy lắc đầu.

Well, tôi đang bối rối.

"Thật ra thì ...um ... là bạn của tôi." Một lúc sau cô lên tiếng.

"Okay." Tôi chờ cô ấy tiếp tục.

"Cô ấy đang bị đổ lỗi cho một việc cô không làm." Cô lắc đầu rồi cúi xuống.

"Người bạn của cô đã bị bắt giam?" Tôi hỏi và cô gật đầu. "Cô ta bị buộc tội?"

Cô ấy nhìn tôi bối rối. Tôi nghĩ ra một cách để nói cho cô có thể hiểu được.

"Cô ta bị đưa đến tòa án?"

Tôi hỏi và cô lắc đầu.

"Cô ấy mới bị bắt đêm qua."

"Đã bảo lãnh chưa?" Tôi hỏi và cô gật đầu.

"Ba trăm nghìn." Cô nói với tôi.

"Tôi hiểu rồi." Tôi gật đầu.

"Tôi um ... Tôi nhận được thông tin về cô từ một người quen. Tôi nghe nói cô là luật sư tốt nhất ở California và tôi ... cô ấy đang rất cần."

Cô gái gật đầu vững chắc để nhấn mạnh quan điểm của mình.

"Xin lỗi, tên cô là...?" Tôi nhận ra rằng chúng tôi chưa trao đổi thông tin cá nhân.

"Tôi là Kyla Woods."

Cô giơ tay ra cho tôi bắt.

"Ashley Davies, tôi chắc chắn rằng cô đã biết rồi." Tôi mỉm cười khi chúng tôi thả tay nhau ra. "Vậy, cô Woods, chính xác thì bạn của cô làm gì mà lại cần đại diện tốt nhất ở California?"

"Vâng cô um ... họ nghĩ rằng cô ấy đã gϊếŧ chồng mình." Cô kể với tôi và tôi gật đầu.

Tôi đã nhận nhiều vụ như thế này. Sẽ không có gì mới.

"Tôi sẽ nhận vụ án."

Cô ấy đứng lên khi tôi nói.

"Thư ký của tôi sẽ làm giấy tờ và-"

"Um ... còn một chuyện."

Cô hướng tôi cái nhìn sợ hãi. Uh-oh. Điều này không bao giờ là dấu hiệu tốt.

"Chúng tôi bây giờ thực sự không có nhiều tiền. Ý tôi là cô ấy có tiền nhưng vào lúc này nó đang bị khóa khi cô ất bị buộc tội gϊếŧ người, vì vậy không có cách nào thanh toán hóa đơn khi mà vụ án chưa kết thúc."

Cô dừng lại nhưng tôi đã không còn nghe sau chữ 'không.'

"Cô Woods, Dean & Keller là một trong những công ty Luật tốt nhất nước ... Bởi vì, chúng tôi là tốt nhất, điều này thể hiện qua số vụ kiện đã thắng mà chúng tôi thì rất ít khi thua. Nhưng, chiến thắng không phải là tất cả, cô Woods, chiến thắng là tốt đẹp, đừng hiểu sai ý tôi, nhưng cô nên trả tiền. " Tôi nói với cô ấy lấy một chỗ ngồi lại vào ghế. "Tôi xin lỗi, chúng tôi không làm từ thiện ở đây."

Tôi lắc đầu để nhấn mạnh.

"Nếu cô đi với tôi đến gặp cô ấy, tôi hứa sẽ thanh toán đầy đủ. Cô ấy vô tội, cô Davies, xin làm ơn, cô là người duy nhất có thể giúp cô ấy. Cô ấy cần người giỏi nhất và cô chính là người đó. Làm ơn. "

Cô ta cầu xin tôi một lần nữa làm tôi cười thầm trong lòng.

Tôi đã không trở thành người tốt nhất từ khi không giúp người tội lỗi trốn thoát nếu họ không nhét vào túi của tôi một khoản kha khá, hay bơm thêm gas vào con Lamborghini, hoặc trả tiền thuê nhà trên mười ngàn đô la một tháng cho tôi ở trong Westwood Village.

"Tôi xin lỗi cô Woods, tôi ước tôi có thể giúp nhưng tôi rất bận."

Tôi nói với cô ấy, chỉ tay vào đống tài liệu xếp trên bàn.

"Nhưng vài giây trước cô còn nói sẽ nhận vụ này mà."

Cô ấy đặt nghi vấn thẳng thừng và tôi cười khẩy. Cô ấy không tính lùi bước sao.

"Okay, tôi sẽ đi gặp bạn cô, nhưng nếu tôi đi gặp cô ấy rồi mà vẫn quyết định không nhận vụ án, thì không bàn cãi gì nữa, được chứ?" Tôi hỏi, ngồi dậy và cô gật đầu. "Chúng ta hãy đi qua đó bây giờ đi."

Tôi hộ tống cô ra cửa.

"Madison, cô sắp xếp lại tất cả các cuộc họp của tôi sáng nay nhé, cô Woods đây với tôi sẽ đi nói chuyện với một khách hàng tiềm năng."

"Được thôi, cô Davies." Madison trả lời và nhấc điện thoại để thực hiện các cuộc gọi khi tôi dẫn Kyla hướng về phía thang máy.

"Aye yo Ashley, cô gái hấp dẫn này là ai thế?"

Tôi nghe tiếng Jackson la lên từ văn phòng của anh khi chúng tôi xuống hành lang.

"Cô ấy không phải khách hàng, Jack, xin lỗi."

Tôi nói với anh ấy rồi bước vào thang máy cùng Kyla.

"Cô sẽ không nói như vậy nữa sau khi gặp cô ấy. Tôi cam đoan."

Kyla nói với tôi một cách tự tin lúc cửa thang máy đóng và phát ra âm thanh cho chúng ta biết nó đang đi xuống.

"Tôi sẽ là người quyết định điều đó."

Tôi mỉm cười lại với cô.

Việc đi xe đến nhà tù khá mau chóng. Giao thông ở L.A như báo hiệu số phận muốn tôi đến đây càng nhanh càng tốt. Kyla lái xe của cô còn tôi lái xe của tôi. Tôi đến nơi mười phút trước khi cô ấy xuất hiện và được chào đón bởi một đám đông các phương tiện truyền thông. Tại sao vụ gϊếŧ người đơn giản này lại thu hút truyền thông đến thế? Tôi thầm tự hỏi trong khi chờ Kyla. Ngay lúc cô ấy đến, chúng tôi làm theo cách của mình, thông qua đám đông và đi vào trong. Kyla nói chuyện với nhân viên khi tôi đã nhận cuộc gọi điện thoại từ Madison liên quan đến một cuộc họp quan trọng tôi phải tham dự chiều nay.

Sau khi Kyla đã thảo luận xong với nhân viên khiến ông phải dẫn chúng tôi vào phòng thẩm vấn, xong xuôi liền đi gọi nghi can.

Ông đã trở lại sau vài phút cùng một cô gái trông giống như đã mất ngủ vài ngày qua. Nếu tôi không hiểu chuyện, có lẽ tôi sẽ nghĩ rằng cô ấy đã ở đây trong nhiều tuần. Nhưng bỏ qua tất cả, các bạn có thể chắc chắn một người xinh đẹp như cô ấy hoàn toàn không có khả năng phạm tội gϊếŧ người.

"Ashley Davies." Tôi run run giơ tay cho cô.

Cô ấy nhấc tay lên, nó đang bị còng.

"Spencer ... Spencer Dennison." Cô nói bằng một giọng khàn khàn, và tôi nghĩ Kyla đã đúng.

Tôi phải nhận vụ này.

*max mê gái :))*

Thêm Bình Luận