Chương 191

Quý Duy suy nghĩ một chút, cũng đăng lên weibo.

[Quý Duy chơi game] Lẩu rất ngon.

[Haha Duy Duy đăng weibo rồi, sao tôi lại xem weibo của người khác chứ!]

[Quá chân thật, trước khi ăn phải chụp ảnh trước rồi bình luận một câu ngon!]

[Tiêu Trì cũng đăng rồi!]

[Ảnh đế Lục cũng đăng rồi!]

Tất cả mọi người đều đăng weibo với nội dung “ngon”, hình ảnh đính kèm là nồi lẩu sôi sùng sục, trông rất hấp dẫn, phong cách rất đồng nhất, chỉ trừ Lục Thận Hành.

Người đặc biệt Quý Duy theo dõi có bài đăng mới.

【Lục Thận Hành】 Rất ngon.

Văn tự không vấn đề gì, nhưng vấn đề nằm ở hình ảnh Lục Thận Hành đính kèm...

Trong ảnh, hai phần ba là gương mặt bên của anh, chỉ có một góc nhỏ bên trái là nồi lẩu.

[Ảnh Lục ảnh đế chỉ đăng dòng trạng thái này để khoe mà thôi, huhuhu tôi cũng muốn có một Duy Duy cơ!]

[Mọi người đều chia sẻ cuộc sống của họ, sao đến ảnh đế Lục lại toàn phát cơm chó thế này, chúng tôi là thành viên Hội Yêu Chó nn lên tiếng phản đối mạnh mẽ!]

[Á, chỉ có tôi cảm thấy một câu hai nghĩa thôi hả?!]

[Bồ phía trước à, bồ thay đổi rồi!]

Bị thần tượng đăng Weibo.

Trái tim của Quý Duy đập loạn nhịp, một làn hồng nhạt cũng lan tràn khắp mọi ngóc ngách trên da cổ. May là khói bốc lên từ cái nồi đồng che đi phản ứng của cậu.

Cậu cố gắng hạ điện thoại xuống.

Ông Mã Lập Thanh gọi mọi người bắt đầu nhúng thức ăn, món đầu tiên được nhúng là món mặn, bỏ thịt bò béo, xúc xích, viên thịt bò vào nồi.

Nước sôi chợt nguội đi, chỉ còn một hai chỗ vẫn sôi ùng ục.

Đợi một lúc, nước canh đỏ lại sôi lên.

Nồi nước trắng chậm hơn một chút.

Quý Duy gắp một lát thịt bò non mỏng manh, đây cũng là lần đầu cậu nếm thử nước lèo lẩu của bác Hoàng.

Xem đánh giá của khách hàng hôm nay cũng không tồi, nếu ở Trung Quốc chắc đánh giá còn cao hơn.

Cậu nghĩ vậy rồi lấy miếng thịt bò chín thấm vỏ tiêu chao nhúng vào bát dầu.

Phủ lên trên là hành lá non xanh và rau thơm băm nhỏ, cắn một miếng, cảm giác thật tuyệt vời, không chỉ là vị cay mà còn có vị tê, ngọt và thơm.

“Đùa à, ngon quá đi.” Triệu Việt ăn một miếng thịt bò béo, vừa tìm đồ uống nhét vào miệng vừa thở ra nói.

Ninh Thanh gật đầu.

Chỉ có Lục Thận Hành không đυ.ng đũa, đợi đến khi nồi nước trắng sôi lên, anh mới bắt đầu gắp thức ăn ăn, trở thành vị khách duy nhất ăn nồi nước trắng.

[Thế mà ảnh đế Lục không thể ăn cay à, Triệu Việt còn có thể ăn cay đấy!]

[Duy Duy chuẩn bị nồi nước trắng là dành cho ảnh đế Lục đúng không, lại vô tình bị thồn cơm chó rồi, đỡ tôi dậy đi, tôi vẫn chịu được!]

[Khách chưa ăn món khác mà đánh giá lại cao đến thế, chắc chắn phải rất ngon rồi, a a a a tôi không quan tâm, tháng này tôi phải tiết kiệm tiền vé máy bay bay đến Mỹ thôi!]

[Haha đi Mỹ cũng quá mạnh mẽ luôn đấy, còn tôi đã xé một gói mì gói ra rồi, vừa xem vừa ăn.]

Theo lý mà nói, Triệu Việt và Tiêu Trì là người có lượng fan đông đảo nhất, việc duy trì body là rất nghiêm ngặt nhưng hôm nay ăn tới nửa đêm, bằng mắt thường có thể thấy cái bụng phẳng lì giờ tròn lên.

Sau khi ăn xong nằm trên ghế, họ vẫn còn tiếc nuối không muốn rời đi.

Thậm chí thầy Ninh Thanh cũng không khá hơn là mấy, ôm bụng run run trở về phòng với ông Mã Lập Thanh.

Quý Duy và mọi người dọn dẹp bát đĩa xong cũng quay về phòng, làm việc cả ngày nên vô cùng mệt mỏi. Gần như vừa ngã lên giường là Quý ngủ liền, ngày hôm sau thức dậy lên máy bay về Yên Thành.

*

Một ngày của bác Hoàng bắt đầu từ việc mua rau.

Mặc dù chung cư Hoa Đình có thể giao rau củ thịt tận nhà miễn phí nhưng ông ấy vẫn thích đi qua nửa thành phố Đông, tới chợ rau lớn nhất Yên Thành để mua.

Cải trắng phải còn tươi đến nỗi trên lá còn đọng sương.

Củ cải trắng phải dính đất ướt trên rễ.

Thịt bò phải nhìn thấy mổ trâu bò tươi sống.

...

Điều ông ấy tự hào nhất là đã nuôi Thận Hành khỏe mạnh, từ khi mẫu giáo đã cao nhất, trưởng thành cao tới 1m8-1m9, hơn ông ấy cả cái đầu.

Còn Duy Duy thì chưa đủ cơ bắp, chắc chắn là do ăn ít nên ông ấy phải bồi bổ tốt vào mới được.

Ông ấy nghĩ vậy rồi lại lấy thêm 10 kg thịt bò.

Người bán thịt bò đưa thịt cho ông ấy, không khỏi lo lắng hỏi: "Nhiều đồ thế này... Ông mang nổi không?"

Trông khoảng 4-5 chục kg đấy.

Bác Hoàng dễ dàng cầm lấy thịt bò: "Già rồi, chỉ mang nổi nhiêu đây thôi."

Người bán thịt bò: "..."