Chương 14

Bối Vy đang ngồi nghỉ ngơi ở trong lán đợi A Hoa mua đồ ăn về, tin nhắn đưa đến, mở điện thoại với bộ dạng mệt mỏi lên xem, nhận ra người trong ảnh là người quen liền đưa ra trước mặt Minh Hạo:

- Nhân viên của anh cũng khá là thân thiết với bên Phong Vân đấy.

Minh Hạo nhìn kỹ vào màn hình điện thoại trên tay Bối Vy, Bối Vy tiếp tục hỏi dồn:

- Anh có biết chuyện này không? Hay là? Định nhảy hai đoàn vậy?

Đúng lúc đạo diễn vén tấm cửa bằng bạt đi vào:

- Ai mà định nhảy hai đoàn vậy?

Minh Hạo dửng dưng với ánh mắt chờ đợi của Bối Vy:

- Đừng để ý những chuyện bên ngoài, tập chung vào vai diễn của em đi!

Bối Vy sượng trân nhìn Minh Hạo dửng dưng thì trong lòng cũng có chút hụt hẫng ngay lập tức chuyển thái độ qua vị đạo diễn vừa kéo ghế ngồi xuống, dọng điệu nhỏ nhẹ:

- Đạo diễn!

- Lại sao nữa?

- Cháu muốn thêm cảnh..

Minh Hạo bỗng thấy trong người như lửa đốt, sốt ruột đứng bật dậy đi ra ngoài, lúc này trời đã tối đen, trong phim trường lại không phải chỗ nào cũng sáng đèn, trời bắt đầu đổ cơn mưa lớn, Minh Hạo cầm chiếu chiếc đèn pin đi dọc hành lang bằng gỗ, hành lang vừa dài vừa tối khiến Minh Hạo bắt đầu lo lắng vừa đi vừa ngó quanh tìm kiếm, tay còn lại cầm chiếc điện thoại bấm gọi nhưng mãi không nhấc máy.

Sam đang đứng cùng Nguyên Khải ngoài hiên quán cafe đợi cơn mưa dứt. Nguyên Khải thấy Sam cầm điện thoại vẻ gấp gáp:

- Có cần dùng điện thoại của tôi không?

Sam ngước nhìn Nguyên Khải, anh ấy lúc này thật cao lớn đẹp trai đang cúi xuống nhìn Sam bằng vẻ mặt hết sức quyến rũ, Sam có chút hồi hộp lắp bắp trả lời:

- Không sao đâu, dù sao tôi cũng không nhớ số.

Sam hồi hộp đến mức không dám nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của Nguyên Khải, ngại ngùng nhìn ra phía trước, một lúc sau đưa tay lên xem đồng hồ thấy đã muộn:

- Cũng muộn rồi hay anh về nhà trước đi, chỉ cần chạy vài bước là ra chỗ đậu xe rồi, không cần phả đợi cùng tôi đâu, đợi hết mưa là tôi có thể tự đi về được.

Đúng lúc tiếng gọi Sam lớn từ xa, Nguyên Khải cùng Sam nhìn về phía cổng lớn, Minh Hạo chạy lại gần phía hai người đứng xen vào giữa Sam và Nguyên Khang.

- Tại sao không nghe máy?

Sam hơi bất ngờ không hiểu sao nay Minh Hạo ra tận bên ngoài này, không biết có việc gì cần gấp hay muốn cần mua đồ gì, chứ không nghĩ là để đón mình.

- Điện thoại em hết pin rồi.

Minh Hạo trách móc:

- Biết sau 8h là tắt điện khu ngoài phim trường mà vẫn còn để về muộn, tối như này rồi đi sao?

Sam lúc này mới định hình ra trong đầu:

- Là anh ra đón vậy hả?

Minh Hạo khẽ liếc người phía sau như ngại ngùng trả lời câu hỏi của Sam, bèn hỏi Nguyên Khải:

- Vị này là?

Sam với Nguyên Khải khẽ nhìn nhau ra hiệu ánh mắt, Nguyên Khải nhìn lại Minh Hạo, đưa tay ra bắt:

- Chào anh! Anh là cấp trên của Sam sao? Tôi là Nguyên Khải, giám đốc sản xuất dự án bên đoàn Phong Vân.

- Phong Vân? Vậy anh là Khải ca sao?

- Ồ đúng vậy, anh biết tôi sao?

- Tôi nghe danh anh đã lâu, không ngờ anh lại trẻ như vậy.

- Không có..

Minh Hạo bỗng gấp gáp muốn rời khỏi màn chào hỏi, cắt ngang lời Nguyên Khải.

- Vậy cũng chào hỏi rồi, giờ cũng đã muộn, chúng tôi về trước vậy, tạm biệt anh ở đây vậy, hẹn có dịp trò chuyện sau.

Rồi hắn nắm tay kéo Sam rời đi trước mặt Nguyên Khải, Sam hơi bất ngờ chỉ kịp ngoái đầu nhìn Nguyên Khải đưa tay vẫy chào tạm biệt.

- Về nhanh lên tôi muốn ăn bánh kẹp mà tìm mãi không được.

Sam kéo tay Minh Hạo lại, gỡ tay nắm của Minh Hạo ra, chỉ tay ra phía ngoài:

- Muốn ăn thì đồ ở ngoài xe cơ mà, đợi chút em quay ra xe lấy xong quay lại luôn.

Sam toan định quay chạy đi thì bị Minh Hạo chụp được cổ tay lần nữa kéo lại:

- Thôi khỏi, không đói nữa, quay lại phim trường nghỉ.

Sam ừm một tiếng lí nhí như biết mình vừa làm việc khiến Minh Hạo không vui, mặt xị ra đưa đồng hồ đeo tay lên xem lần nữa, lần này thì há hốc mồm vì đã đến khuya:

- Hả? Đã muộn vậy rồi sao?

- Chứ sao nữa, bảo đi lấy đồ giặt là mà đi đến hết cả buổi luôn, lại còn nói chuyện với đàn ông lạ nữa.

Sam vội nói minh oan cho Nguyên Khải:

- Không phải đâu, em đã gặp anh ta vài lần rồi, không phải kiểu người xấu đâu.

Bỗng một tiếng phụp, điện khu vực quanh đó phụp tắt tất cả, trong bóng tối chỉ còn nghe thấy dọng bực dọc của Minh Hạo.

- Không phải người xấu mà rủ con gái đi nói chuyện đến khuya mới về sao? Lại còn không nghe điện thoại nữa!

Sam bỗng luống cuống:

- Điện thoại em nãy vừa hết pin.. tắt đèn hết rồi làm sao đây?

- Yên lặng nào!

Một tia sáng bật lên, Minh Hạo cầm chiếc điện thoại soi đèn, một tay lại nắm lấy cổ tay Sam kéo đi trong màn đêm trên đoạn hành lang cổ kính dài.