Chương 9: Cậu rất sợ tôi à?

Kỳ quái là ở phương diện nam nữ, Úc Tuế Chi không có tin đồn xấu nào, ít nhất cũng chưa từng nghe nói anh chơi đùa với cô gái nào. Cùng lắm là tin tức hôm nay có nữ sinh cuối cấp tỏ tình nhưng bị anh nhẹ nhàng từ chối.

Chỉ là không hiểu vì sao mọi người đều ngầm cho rằng đằng sau khuôn mặt tuấn tú, hiền lành của anh là tính cách cực kỳ xấu xa.

Có lẽ tin đồn anh đánh ai đó ngoài trường là thật.

Đáng tiếng những người kia hoàn toàn không phải đối thủ của anh.

Nhưng trong số người bị đánh gục đã bị anh lạnh lùng giẫm nát cánh tay một cách không thương tiếc. Có vẻ anh không quan trọng đối thủ là ai, vì kiểu gì anh cũng thắng.

Đơn giản anh muốn thưởng thức tiếng người khác la hét xin tha, dường như ngược đãi người khác khiến anh cảm thấy phấn khích.

Nghe nói sau vụ này nhà họ Úc phải bồi thường một khoản tiền, nhưng số tiền ít ỏi này chẳng đáng nói đối với gia tộc lớn như vậy. Mà Úc Tuế Chi cũng không bị trừng phạt, thậm chí các quan chức cũng ngầm giữ bí mật vấn đề này.

Chẳng qua học sinh tự có cách trao đổi thông tin riêng, giữa bọn họ không có thứ gọi là bí mật. Những chuyện tầm phào luôn được chia sẻ với bạn thân trước, bạn thân sẽ kể với bạn thân khác. Cứ như vậy ai cũng biết “bí mật” này.

Có người đã từng đến gặp Úc Tuế Chi để xác nhận việc này đúng hay sao.

Câu trả lời nhận được là…

“Đúng vậy, đó là sự thật.” Úc Tuế Chi mỉm cười thừa nhận mà không một lời giải thích.

Dường như anh không nghĩ đây là một điều đáng xấu hổ.

Sau khi tin đồn lan truyền khắp trường, số lượng nữ sinh tỏ tình với anh giảm mạnh.

Tất nhiên vẫn còn những cô gái ôm suy nghĩ ngây thơ là “cảm hóa trai hư”, và họ càng nhiệt tình với anh hơn. Kết quả vẫn bị từ chối một cách nhẹ nhàng.

Bây giờ Kỷ Phỉ đang cùng anh chàng đẹp trai khó chọc trong lời đồn đi về phía cổng trường.

Sau giờ học, đám đông cũng thưa thớt hơn nhiều, con đường rộng rãi dần trở nên yên tĩnh.

Những cành lá xanh um bị hoàng hôn nhuộm đỏ, khoảng cách hai người ngày càng kéo dài.

Thậm chí những bạn học trên đường cũng không nhận ra bọn họ đi cùng nhau.

Chiếc xe đạp chạy trên trục đường chính, tiếng chuông vang lên một loạt âm thanh giòn tan. Úc Tuế Chi đi bên ngoài, Kỷ Phỉ đi bên trong. Vừa đi cô vừa giẫm vào lề đường và mép xi măng.

Tình huống này giống như anh đang ép chặt khiến cô không còn đường đi.

“Bạn học Kỷ Phỉ.” Úc Tuế Chi liếc nhìn cô: “Bạn sợ tôi à?”

“Không không.” Kỷ Phỉ nhìn anh rồi lặng lẽ đến gần.

Nam sinh cao lớn đi cùng nữ sinh mảnh khảnh, cuối cùng cũng nhìn ra hai người cùng đi đến một nơi.

Trừ cái này ra, suốt mười phút đi bộ, hai người không nói với nhau bất kỳ điều gì.

Bởi Kỷ Phỉ không thích cùng người lạ nói chuyện, mà cô với Úc Tuế Chi cũng không có gì để nói.

Đến khi ra khỏi cổng trường, Úc Tuế Chi ra hiệu đi cùng anh đến chiếc Bentley trắng. Tài xế mở cửa cho học, Úc Tuế Chi vào trước nhìn Kỷ Phỉ chỉnh lại đồng phục học sinh rồi cẩn thận ngồi vào.

Kỷ Phỉ giống hầu hết nữ sinh trung học Á Lễ, cũng có sở thích của cô gái trẻ. Ở độ tuổi yêu cái đẹp này, ngoài bộ đồng phục theo quy định, cô sẽ dành thời gian để chăm chút bản thân trở nên đẹp hơn.

Đôi giày da Mary Jane vừa vặn, mép tất điểm xuyết những hạt đá nhỏ.

Cô cẩn thận ngồi vào mép ghế, thậm chí có thể nhìn ra một phần sợ hãi.

Sau khi xe bắt đầu di chuyển, cô quay lại nói với Úc Tuế Chi đang ngồi ở ghế bên kia: “Cảm ơn đã cho tôi đi cùng.”

“Tiện đường thôi.”

Dường như nhận ra sự khó xử của cô, Úc Tuế Chi lấy NS, ra hiệu cô cứ thoải mái rồi bắt đầu chơi game.

*NS: Viết tắt của Nintendo Switch, hãng máy chơi game.

Âm thanh trò chơi vang lên, cuối cùng Kỷ Phỉ cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút, lưng thả lỏng áp vào ghế.

Tan làm là giờ cao điểm, Kỷ Phỉ nhìn dòng xe cộ tấp nập bên ngoài cửa sổ xe, yên lặng tính toán thời gian rồi lấy từ cặp sách một tập đề tiếng Anh, kéo bàn nhỏ bắt đầu làm bài tập.

Mặc dù nam sinh bên cạnh đang im lặng chơi game nhưng cô vẫn cảm nhận được sự tồn tại mạnh mẽ. Để không chú ý đến ánh mắt anh ta luôn liếc nhìn mình, cô cố gắng bình tĩnh trả lời một loạt câu hỏi trong bộ đề tiếng Anh.

Tiếng lật trang đề nhẹ nhàng vang lên, nam sinh ngẩng đầu nhìn cô.

Ánh hoàng hôn chiếu giữa hai người, mái tóc dài mượt như thác nước của cô dường như được phủ một lớp màu cam. Điều này làm vơi bớt khí chất lạnh lùng vốn có của cô.

Một lúc sau Úc Tuế Chi thu ánh mắt, chuyển hướng bắt đầu ván chơi mới.

Trời tối, cuối cùng chiếc Bentley cũng rẽ vào khu biệt thự.

Kỷ Phỉ cất tập đề, đột nhiên nhận ra tiếng game đã dừng lại từ lâu.

Quay đầu nhìn lại, Úc Tuế Chi đang chống cằm nhìn ra ngoài cửa xe. Mi cốt, chóp mũi và cằm tạo thành một đường sắc bén, không thể phủ nhận rằng anh ta rất đẹp.

Vô thức cô lại nhớ đến những tin đồn không hay về anh.

Chiếc xe vòng qua một góc cua rồi từ từ giảm tốc độ.

Trước khi xe dừng, cô đột nhiên nói: “Tôi không có nói vậy.”

Nam sinh không phản ứng, tầm mắt anh vẫn luôn dõi theo con mèo Li Hua* bên ngoài, mãi đến khi mèo nhỏ biến mất anh mới quay đầu đối mặt với Kỷ Phỉ, thản nhiên hỏi: “Bạn học Kỷ Phỉ, cậu đang nói gì vậy?”

*Mèo Li Hua: Mèo Trung Quốc, còn có tên gọi khác là mèo Dragon Li.