Chương 4: Tan trường

Trường THPT Bắc Kinh,trong lớp học 11A1, ánh chiều tà từ cửa sổ chiếu vào khuôn mặt tuyệt mỹ của Hạ Linh, tóc đen dài như thác nước ở phía sau lưng, một đôi mắt trong suốt như kim cương, như sóng nước dao động hiện ra ánh sáng màu tím động lòng người, khuynh quốc khuynh thành cũng không đủ để hình dung về cô. Khi nghe tiếng báo chuông kết thúc tiết học, cô thu xếp sách vở vào cặp rồi đứng lên muốn rời đi. Do cô ngồi ở cuối dãy lớp nơi sát cửa sổ, lại ngồi phía bên trong nên phải chờ người bên cạnh rời đi. Bạn cùng bàn của cô tất nhiên là Triệu Vy, cổ có tính cách khá hoạt bát, luôn là người bắt chuyện. Thường ngày cô rất lạnh nhạt với mọi người xung quanh, thậm chí là ít nói. Hầu hết thời gian đến trường đều chăm chú nghe giảng, lịch trình hằng ngày chỉ là lên lớp rồi về nhà, hoặc đến lớp học thêm, Cuối tuần ở nhà. Chính nhờ gia cảnh giàu có, thành tích học tập luôn đạt hạng nhất, bề ngoài xinh đẹp hơn người thu hút không ít ánh mắt, nhưng cô luôn tỏa ra khí chất lạnh lùng, không muốn bị làm phiền nên những người có ý muốn tiếp cận đều phải kiên dè.

Nhưng có lẽ...cô bạn cùng bàn Triệu Vy này là ngoại lệ, mặc kệ quanh người cô tỏa ra bao nhiêu khí lạnh vẫn không làm cô ấy tránh xa được. Cũng vì vậy mà cả hai thành bạn bè thân thiết.

"Hạ Linh, chuyện hôm qua tớ nhờ cậu thấy sao?"

Hạ Linh nhìn Triệu Vy, chuyện hôm qua cô ấy nhờ quả thật rất vô lí. Triệu Vy làm người ta thích mình rồi giờ lại quay ra nhờ cô thay cổ nhắn tin tiếp tục với người ta. Nếu đồng ý khác nào tiếp tay làm tổn thương tấm chân tình kia. Nhưng hiện tại Triệu Vy lại thích người con trai cùng trường, vì không muốn làm đối phương tổn thương nay quay sang nhờ Hạ Linh...

"Giúp mình đi màaaa"Triệu Vy liên tục lắc tay cô, hai mắt như chú cún nhỏ phát sáng chờ chủ nhân cho ăn vậy. Mỗi lần cổ dùng ánh mắt này là Hạ Linh lại trở nên bất lực.

"Được rồi..."

Cô không nhìn cậu ta vui đến nhảy dựng lên phía sau nữa mà bước ra khỏi lớp, nhìn từ trên lầu đã thấy một chiếc xe Mercedes màu đen đậu ở trước cổng trường. Hạ Linh đứng yên nhìn chiếc xe đó mà trong tim cảm giác lạnh lẽo, cô thất thần đứng đó rất lâu, có lẽ đến khi sân trường không còn học sinh nào nữa, lát sau liền bước xuống lầu.

Lúc đi ngang qua phòng phòng dụng cụ lại nghe thấy âm thanh " chát, chát" liên tục, chân hơi khựng lại. Lúc sau lại là những tiếng cười đùa khinh bỉ:

"Một học sinh nghèo dựa vào học bổng như mày cũng dám chống đối tao sao?"

Giọng nói này...hình như là của Hàn Cảnh, bạn cùng lớp của mình. Thường ngày cô không nói chuyện với bạn cùng lớp nhưng giọng tất nhiên vẫn nhận thức được. Hắn ta ỷ mình là công tử Hàn gia nên thường không chú tâm học hành, hôm thi kiểm tra đánh giá học kì một lần trước còn lén đe dọa bảo bạn học cho mình xem bài nhưng bị cậu ta từ chối,chẳng lẽ...

[CÁC TÌNH YÊU ƠI, HÃY TƯƠNG TÁC VÀ TẠO ĐỘNG LỰC ĐỂ MÌNH RA CHƯƠNG THƯỜNG XUYÊN CHO CÁC CẬU NÀOOOO!! :333]