Chương 10

Bỗng nhiên xung quanh trở nên im lặng, bầu không khí trở nên nặng nề.Tôi mới nhận ra mình đã lỡ lời.

Lông mày của Tần Nghiễn Cẩn như muốn kẹp chết một con ruồi, “Em có ý gì?”

Dưới áp lực của anh ấy, tôi đành phải nói thật.

Tôi lẩm bẩm, “Là Trình Hoát có người khác rồi.”

Tần Nghiễn Cẩn bật dậy, “Cái gì?!”

Rõ ràng là người anh ấy thích rồi còn gì, phản ứng lớn thế này.

Bỗng nhiên xung quanh trở nên im lặng, bầu không khí trở nên nặng nề.

Tôi mới nhận ra mình đã lỡ lời.

Lông mày của Tần Nghiễn Cẩn như muốn kẹp chết một con ruồi, “Em có ý gì?”

Dưới áp lực của anh ấy, tôi đành phải nói thật.

Tôi lẩm bẩm, “Là Trình Hoát có người khác rồi.”

Tần Nghiễn Cẩn bật dậy, “Cái gì?!”

Rõ ràng là người anh ấy thích rồi còn gì, phản ứng lớn thế này.

Trong lòng tôi thoáng qua một cảm giác buồn bã mà chính tôi cũng không nhận ra.

“Là ai?”

“Tôi… tôi không nhìn rõ mặt.”

Vì nể tình anh em của họ, tôi không nói ra đó là anh trai của anh ấy.

Anh ấy vội vàng mặc quần áo, không nói một lời rồi đi thẳng ra cửa.

Người đàn ông này đã đói khát bao lâu rồi chứ, lưng tôi vừa động một chút đã thấy đau. Nước mắt vô thức trào ra, tên khốn này, đúng là cái máy đập cọc. Nói gì mà tình yêu, toàn là lời dối trá, tôi thề sẽ không bao giờ uống rượu nữa.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, tôi lật chăn bước vào phòng tắm.

Bỗng nhiên cửa bị mở ra. Tần Nghiễn Cẩn thở hổn hển, ánh mắt của chúng tôi giao nhau, chỉ còn lại sự bối rối.

Tôi nhìn những vết đỏ lấm tấm trên người mình, hét lên rồi vội vàng che cơ thể, mặt anh ấy cũng đỏ ửng một cách đáng ngờ.

“Sao anh lại quay lại?”

Anh ấy tiến lại gần định kéo chăn của tôi ra. Lại nữa à? Đây có phải là con người không?

“Tôi mua thuốc xong không quay lại thì đi đâu?”

Tôi không nhịn được hét lên, “Đừng có tìm tôi mà đi tìm Trình Hoát đi.”

“Chờ chút, em đi cùng tôi, trước tiên bôi thuốc đã.”

Tôi: “…”

Đi cùng? Anh ấy định kéo tôi vào cuộc à?

“Bôi… bôi thuốc gì?” Tôi có linh cảm không tốt.

Tần Nghiễn Cẩn nhìn tôi, tôi lập tức hiểu ra ý của anh ấy. Mặt tôi đỏ bừng còn hơn chữ “Hỷ” treo trên tường.

Tôi xấu hổ, tôi giận dữ, nhưng tôi không còn sức để phản kháng…

Bôi thuốc xong, tôi cũng chẳng còn thiết tha gì chốn trần gian đầy đau thương này nữa.

“Xấu hổ gì, chẳng phải đã thấy hết rồi sao.”

Có ai đó mau kéo anh ấy ra khỏi đây được không!