Chương 11

Tôi tưởng Tần Nghiễn Cẩn chỉ đùa mà thôi, ai ngờ anh ấy thật sự làm. Anh ta muốn dẫn tôi đi gặp Trình Hoát để đối chất trực tiếp.

Đây chính là trả thù, trả thù một cách trắng trợn. Hai mươi mấy năm rồi, anh ấy vẫn nhớ chuyện tôi mách cô giáo mẫu giáo, đúng là nhỏ nhen hơn cả cây kim.

Tôi.sống chết gì cũng không chịu đi, anh ấy liền vác tôi lên xe.

“Tần Nghiễn Cẩn, tôi sai rồi, tôi sẽ không chống đối anh nữa.”

Nhỡ Trình Hoát không thừa nhận, chẳng phải tôi sẽ mang tiếng chia rẽ hay sao? Đến lúc đó Tần Nghiễn Cẩn ly hôn với tôi thì tôi chẳng còn gì.

Anh ấy vỗ nhẹ vào mông tôi, “Đừng có động đậy.”

Đi được một đoạn, tôi phát hiện có gì đó không đúng, đây không phải đường về nhà cũ sao? Tôi ngơ ngác đi theo anh ấy xuống xe, anh bước vào nhà trước.

Trình Hoát lúc này đang thưởng hoa trong vườn.

Tần Nghiễn Cẩn đưa Trình Hoát về nhà cũ, chẳng phải là một kiểu tin tưởng ngầm sao? Tiếp theo anh ấy định làm gì, ly hôn với tôi à?

Tôi vừa nghĩ đến điều đó thì ngẩng lên nhìn, Trình Hoát và Tần Nghiêu đang đứng cạnh nhau? Họ còn quên cả trời đất mà hôn nhau nữa. Họ gan to thế cơ à!

Tôi theo phản xạ quay lại và che mắt Tần Nghiễn Cẩn.

“Tôi… tôi để quên đồ trên xe, chúng ta ra lấy một chút nhé.”

“Che cái gì?” Tần Nghiễn Cẩn gạt tay tôi ra.

Cảnh tượng sau lưng tôi rõ ràng đã bị anh ấy nhìn thấy.

Anh ấy mặt đen như than bước tới, tôi kéo cũng không giữ được.

“Tần Nghiễn Cẩn, chồng ơi, nhẹ tay thôi.”

Một cú đấm qua đây, ngôi nhà này chắc sẽ tan tành.

Tuy nhiên, cảnh máu me như trong tưởng tượng không xảy ra.

“Anh cả, hai người đã làm lành rồi?”

Tần Nghiêu gật đầu.

???

Sqo họ lại có thể bình tĩnh như vậy, không cãi nhau à?

“Vậy từ giờ em phải gọi chị là chị dâu rồi.” Tần Nghiễn Cẩn nói với Trình Hoát.

Trình Hoát và Tần Nghiêu hạnh phúc nắm tay nhau.

Tôi hoàn toàn choáng váng, tình địch của tôi giờ lại trở thành chị dâu của tôi.

Lúc này Châu Châu từ trong nhà chạy ra, nhảy lên người Tần Nghiêu, “Ba ơi, bà nội làm nhiều món ngon lắm.”

“Thằng bé không phải con của anh à?” Tôi kinh ngạc hỏi.

Tần Nghiễn Cẩn bóp nhẹ sống mũi, bất lực nói: “Tôi đã nói rồi, Châu Châu không phải con tôi, thằng bé là cháu trai tôi.”

Trình Hoát cười xin lỗi, “Xin lỗi đã để cô hiểu lầm, Châu Châu là con của tôi và anh Nghiêu, cảm ơn cô đã chăm sóc thằng bé trong thời gian qua.”

“Vậy trước đây…”

Trình Hoát bắt đầu giải thích với tôi về chuyện xảy ra năm năm trước.