Chương 2

Cái đám cưới này thật sự làm tôi mệt mỏi, cả về thể xác lẫn tinh thần. Tôi đã nằm bẹp trên ghế sofa cả buổi rồi.Đã 9 giờ tối, chắc Tần Nghiễn Cẩn đi tìm người tình cũ rồi, không về nhà nữa đâu. Hôn nhân nhà giàu, ai chơi kiểu gì thì chơi, thật sự hợp với tôi quá đi chứ!

Tuyệt vời quá, căn nhà lớn này là của mình rồi.

Tôi bật nhạc thật to và thả mình nhảy múa trong phòng ngủ.

“Cởi ra, cởi ra, cởi hết ra nào.”

Tôi vừa hát vừa quăng từng món đồ lên trời.

Lúc quay người bước vào phòng tắm, tôi thấy Tần Nghiễn Cẩn đứng dựa vào cửa, tay cầm chiếc áσ ɭóŧ tôi vừa ném ra.

“Á…!”

Tôi hét lên.

“Đồ biếи ŧɦái.”

Tôi vội che ngực, khắp người chỉ còn lại một chiếc qυầи иᏂỏ. Anh ấy đứng đó bao lâu rồi, nghe được bao nhiêu? Trời ơi, xấu hổ quá đi mất, hu hu hu.

“Tôi biếи ŧɦái? Em mở mắt ra mà nhìn cho kỹ, đây là nhà tôi, em là vợ tôi, tôi có quyền đàng hoàng và hợp pháp.”

Nghe anh ấy gọi “vợ” một cách thuận miệng và cảm giác như còn rất tự hào, tai tôi đỏ ửng hết cả lên. Đồ vô lại.

Tôi nhanh chóng nhặt quần áo dưới đất và cố gắng mặc lại. Và rồi… thảm họa xảy ra.

Đầu tôi bị kẹt trong áo, không thể nào tròng vào người được. Khi tôi sắp từ bỏ cuộc chiến với cái áo, Tần Nghiễn Cẩn đã cứu tôi.

Anh ấy giúp tôi thoát khỏi tình huống đó, rồi cười mỉm tấn công trí thông minh của tôi: “Ngốc quá.”

Tôi: “…”

Hôm nay tôi đã giúp anh như vậy mà anh còn dám tấn công tôi.

“Sao anh không đi với Trình Hoát đi?”

Câu nói của tôi vừa thốt ra không biết sao lại khiến Tần Nghiễn Cẩn nổi giận. Giọng anh trầm xuống, cười lạnh một tiếng: “Đêm tân hôn mà em muốn tôi đi tìm người phụ nữ khác, Dư Lệ, em giỏi lắm.”

Tần Nghiễn Cẩn từng bước ép tôi vào góc tường, tôi cảm thấy không ổn, muốn chạy trốn nhưng không kịp. Anh ấy kéo lỏng cà vạt, cởi nút áo sơ mi, ánh mắt đầy du͙© vọиɠ. Anh ấy không phải đã uống say rồi chứ?

Tôi cố gắng lấy hai ngón tay giữ lấy hai mắt của anh ấy, bạnh ra rồi lên tiếng cảnh tỉnh: “Tần Nghiễn Cẩn, anh nhìn kỹ đi, tôi không phải là Trình Hoát.”

Trời ơi, anh tỉnh táo lại đi, giữ đúng nhân cách của mình nào!

Anh ấy không kiên nhẫn, kéo tay tôi xuống: “Tôi không mù.”

Vậy thì…

Anh ấy không phải vừa ăn vừa nhìn cái khác chứ!

“Tần… Tần Nghiễn Cẩn, anh bình tĩnh lại đi, Trình Hoát đang chờ anh mà, anh không thể…”

Lời chưa dứt, anh ấy đã hôn tôi không cho nói tiếp, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

“Ồn quá.”

Tôi quờ quạng loạn xạ, không biết chạm phải đâu, Tần Nghiễn Cẩn khẽ rên lên. Sau đó, anh ấy dùng cà vạt trói tay tôi lại, ép lên tường.

“Dư Lệ, là em khıêυ khí©h tôi đấy.”