Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bí Mật Sau Ngày Cưới

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cơn giận này cứ đè nén trong lòng tôi, dần dần lớn lên từ tuổi mầm non đến lúc trưởng thành.

Từ tiểu học đến trung học, tôi luôn đối đầu với anh ấy, khiến anh ấy tức giận đến mức chưa bao giờ dành cho tôi một cái nhìn thiện cảm. Tôi giống như một kẻ bắt nạt, anh ấy thấy tôi là phải tránh đường.

Tôi nghĩ tôi đã gây ra một vết thương không thể xóa nhòa trong tâm hồn non nớt của anh ấy. Cho đến khi gia đình Tần ngày càng thành công trong kinh doanh, mối quan hệ của tôi với Tần Nghiễn Cẩn chấm dứt ở trường trung học.

Từ đó, tôi ít có dịp gặp lại anh ấy. Không ngờ lần gặp lại anh ấy là khi công ty của gia đình tôi đang gặp khủng hoảng.

Anh ấy nói rằng chỉ cần tôi đồng ý kết hôn với anh ấy vì mục đích liên hôn kinh doanh, anh ấy sẽ đầu tư 5 tỷ vào công ty của gia đình tôi để vượt qua khó khăn.

5 tỷ cơ đấy, tôi còn đòi hỏi gì nữa.

Tôi đồng ý ngay lập tức. Hôn nhân gia đình giàu có, ai chơi kiểu gì thì chơi, tôi hiểu mà, chỉ cần không quan tâm đến anh ấy thôi.

Nhưng khi thấy anh ấy nở nụ cười của kẻ chiến thắng, tôi mới nhận ra rằng mình có lẽ đã bị lừa gì đó rồi chăng? Gã nhỏ nhen này muốn trói buộc tôi bên cạnh anh ấy để báo thù!

Sáng hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, bên cạnh giường đã trống không.

Tôi đi xuống lầu, thấy Tần Nghiễn Cẩn mặt mày nghiêm nghị, chậc chậc, mới sáng sớm mà đã làm ra vẻ mặt chết chóc thế này để ai xem.

Tôi định lên tiếng cà khịa vài câu, nhưng rồi tôi nhìn thấy Trình Hoát ngồi đối diện. Trời ạ, mới ngày thứ hai mà đã dẫn người về nhà rồi. Quá nhanh quá nguy hiểm!

Tôi gây ra tiếng động quá lớn khiến cả hai người đều quay lại nhìn tôi.

Xấu hổ muốn chết. Tôi cười gượng gạo, “Chào~”

“Đừng bận tâm đến tôi, các người cứ tiếp tục đi, tiếp tục, tôi chỉ là đi ngang qua.”

Tần Nghiễn Cẩn khó chịu đứng dậy, “Trình Hoát, đi theo tôi.”

Khi đi ngang qua tôi, anh ấy còn liếc nhìn tôi một cái sâu sắc.

Chẳng lẽ anh ấy trách tôi phá hỏng chuyện tốt của họ? Nhưng tôi đâu có cố ý, cũng phải xem tôi là người chứ.

Tôi giả vờ ngớ ngẩn, hiểu ý nói: “Đừng lo, tôi sẽ canh chừng cho các người.”

Tần Nghiễn Cẩn quay đầu lại nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu. Tôi giơ ngón tay làm dấu OK, ý bảo các người cứ tự nhiên, đã có tôi đây. Đừng cảm ơn, coi như tôi chuộc tội. Ngay sau đó, trên lầu vang lên tiếng cửa rung lắc.

…Thật mãnh liệt.

Tôi còn đang vui vẻ lắng nghe để hóng hớt thì có người tới. Nhanh như chớp, tôi cầm điện thoại nhắn tin cho Tần Nghiễn Cẩn.

[Có biến, có biến, chú ý ẩn nấp, chú ý đây không phải diễn tập, không phải diễn tập.]

Mẹ chồng tôi mang theo một đống bổ phẩm bước vào. Bà kéo tôi ngồi xuống ghế sofa, nói chuyện ân cần.

“Tối qua các con thế nào rồi?” Mẹ chồng thì thầm hỏi tôi.

Tối qua…

Tôi nhanh miệng trả lời, “Tối qua… khó quên lắm ạ, Nghiễn Cẩn thật sự rất giỏi, giờ lưng con vẫn còn đau đây.”

Tôi liên tục giơ ngón tay cái, giả vờ xoa lưng một cách thản nhiên.

Mẹ chồng tỏ vẻ hài lòng, “Con vất vả rồi, những chuyện này nên biết chừng mực, không thì sẽ mệt mỏi lắm đấy.”

Tôi gật đầu liên tục.

“Thế Nghiễn Cẩn đâu rồi?”

Con trai của mẹ đang cùng người tình cũ chơi trò cửa rung lắc trên lầu đấy ạ.

“Nghiễn Cẩn tối qua mệt quá, giờ vẫn chưa dậy.”

“Thế không được, Nghiễn Cẩn cần bồi bổ thêm. Đây là nhung hươu, ngưu bì…”

Nhìn những thứ đại bổ này, tôi lặng lẽ thắp nén nhang cho Trình Hoát.

Đột nhiên trên lầu lại vang lên tiếng cửa kêu.

Tôi: “!!!”

Anh chờ một chút được không, có cần gấp gáp vậy không?

“Âm thanh gì vậy?” Mẹ chồng thắc mắc nhìn lên lầu.

“Chó, đúng rồi, là chó đang cào cửa đấy ạ.” Tôi toát mồ hôi lạnh.

Tôi hét lên phía trên: “Tần Nghiễn, nhẹ nhàng thôi, đừng cào cửa nữa.”

Không ngờ tiếng cửa lại càng lớn hơn.

Tôi: “…”

Đúng là tìm kiếm cảm giác mạnh đến cùng, anh định mang cả tủ quần áo của Phẩm Như lên vai luôn à?

Tôi cười giải thích: “Con chó ngốc này không hiểu lời người nói.”

Mẹ chồng lại nhắc đến chuyện của Châu Châu, tôi liền nói rằng mình có thể làm một người mẹ kế dịu dàng và hòa thuận.

“Thật ra Nghiễn Cẩn là một đứa trẻ có nguyên tắc, có khi chỉ là hiểu lầm thôi.”

Hiểu lầm chỉ là cái cớ, con cái cũng đã đưa về nhà rồi. Mẹ chồng nói với vẻ áy náy, rồi lấy ra một chiếc thẻ năm trăm triệu từ trong túi, bảo là một chút tiền nhỏ để tôi mua thêm vài bộ quần áo mới cho đẹp và vui vẻ hơn.

Mẹ ơi, hay mẹ và con sống với nhau đi, con thực sự yêu mẹ rồi.

Tôi tiễn mẹ chồng ra về, cầm chiếc thẻ mà vui sướиɠ, nhưng đột nhiên chiếc thẻ trong tay bị rút đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »