Chương 6

Tôi đang chọn dây chuyền thì bạn thân khều khều cánh tay tôi.

“Kia không phải Tần Nghiễn Cẩn sao?”

Tôi liếc mắt nhìn, đúng thật là anh ấy, đang thử cà vạt.

Tôi nghĩ có thể mua một chiếc cà vạt để tặng anh ấy như lời xin lỗi, nhưng ngay giây sau tôi nhận ra ý tưởng đó là thừa thãi. Vì đã có Trình Hoát chọn giúp anh ấy rồi. Hai người họ đang đứng sát bên nhau, cười tươi rạng rỡ, thật là sáng chói đến mức tôi muốn mù mắt luôn.

Tôi vội phủ nhận, “Cậu nhìn nhầm rồi.”

Vì chiếc thẻ đen của tôi, tôi sẵn sàng giả mù.

“Tôi không nhìn nhầm đâu, mặt anh ấy nổi bật thế cơ mà.”

“Thật sự nhìn nhầm rồi.”

Chị em tốt của tôi ơi, đừng làm rối thêm nữa.

“Đúng là anh ấy mà, Du Tiểu Lệ, cậu sao lại nhát gan thế? Tiểu tam ngang nhiên dẫn chồng cậu đi dạo phố mà cậu lại co đầu rụt cổ thế này?”

Bạn thân kéo tay tôi định lao tới, nhưng tôi giữ chặt lại.

“Đừng mà!”

Động tác của chúng tôi khá lớn, thu hút sự chú ý của nhiều người.

Tôi vội lấy túi xách che mặt, sợ rằng Tần Nghiễn Cẩn sẽ thấy tôi. Lỡ đâu anh ấy cảm thấy xấu hổ và muốn ly hôn để theo đuổi tình yêu đích thực, thì chiếc thẻ đen của tôi chẳng phải sẽ tan thành mây khói sao.

“Khúc Tiểu Dao, cậu mà cắt đứt đường tiền bạc của tôi thì chẳng khác nào gϊếŧ chết cha mẹ tôi. Tôi còn dựa vào Tần Nghiễn Cẩn để sống, nếu cậu làm hỏng đường kiếm tiền của tôi, tôi sẽ bám theo cậu suốt đời.”

Nghe vậy, bạn thân lập tức buông tay, cười cười, “Một thân toàn hàng hiệu cao cấp, tôi không nuôi nổi cậu đâu. Cậu vẫn nên tiếp tục làm bình hoa trang trí cho nhà giàu đi.”

Cuối cùng thì cậu ấy cũng hiểu ra rồi.

“Nhưng cậu thật sự có thể chịu đựng được chuyện Tần Nghiễn Cẩn và người tình cũ dây dưa không rõ ràng sao?”

Tôi thử đôi khuyên tai mới nhất lên tai.

“Có gì mà không chịu được, tầm nhìn mở rộng ra, chỉ cần tiền đủ, tôi còn có thể chăm sóc Trình Hoát trong tháng sinh đẻ ở cữ nữa là. Huống chi tôi và Tần Nghiễn Cẩn…”

“Chỉ là mối quan hệ hợp tác thôi, không có chút tình cảm nào cả.”

Yêu đương làm tổn thương sức khỏe, tiền bạc là trên hết.

Bạn thân giơ ngón tay cái khen ngợi tôi.

“Cái gì mà không có tình cảm?” Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc chen vào.

Lâm Vũ Triết từ xa bước tới.

Tôi thoáng giật mình, anh ấy không phải đang ở nước ngoài sao, về từ lúc nào vậy?

“Tiểu Lệ, chúc mừng em mới kết hôn.”

Nụ cười của anh ấy có chút đau khổ.

Nếu tôi không kết hôn với Tần Nghiễn Cẩn, có lẽ tôi sẽ ở bên Lâm Vũ Triết, nhưng đời đâu có chữ " nếu" .

Lâm Vũ Triết là đàn anh thời đại học của tôi, ấm áp, đẹp trai, chu đáo, một tháng trước anh ấy đã tỏ tình với tôi.Tôi cũng có chút tình cảm với anh ấy.

Nhưng vì công việc, anh ấy phải bay gấp ra nước ngoài, cho tôi một tháng để suy nghĩ. Không ngờ trong thời gian đó, công ty của gia đình tôi gặp biến cố, anh ấy chưa kịp nhận câu trả lời thì tôi đã kết hôn với Tần Nghiễn Cẩn.

“Đàn anh, em xin lỗi.”

Lâm Vũ Triết nhẹ nhàng nhặt sợi dây chuyền rơi trên đất lên và đặt nó vào tay tôi.

“Không có gì phải xin lỗi cả, là do anh đến trễ.”

“Tiểu Lệ, em có hạnh phúc không? Anh nghe nói Tần Nghiễn Cẩn và Trình Hoát…” Anh ấy lo lắng nhìn tôi, nhưng tôi ngắt lời anh.

“Đàn anh, em rất hạnh phúc. Anh cũng nhanh chóng tìm bạn gái đi, em chờ được uống rượu cưới của anh.”