Chương 7

Tôi muốn dập tắt hy vọng cuối cùng của anh ấy. Một người dịu dàng như anh ấy nhất định phải hạnh phúc.

Lâm Vũ Triết cuối cùng ôm tôi một cái, “Tiểu Lệ, anh mãi mãi là chỗ dựa của em.”

“Anh còn định ôm vợ tôi đến bao giờ nữa?”

Tần Nghiễn Cẩn xuất hiện trước mặt tôi với vẻ mặt đầy giận dữ, gương mặt đen kịt khiến tôi cảm thấy lo lắng.

Anh ấy không phải đang đi với Trình Hoát sao?

Tôi cố đẩy Lâm Vũ Triết ra, nhưng anh ấy mãi lúc sau mới từ từ buông tay ra một cách đầy luyến tiếc

“Bạn cũ ôn chuyện cũng không được sao? Tổng giám đốc Tần nổi tiếng rộng lượng mà lại hẹp hòi vậy à?”

Tần Nghiễn Cẩn cười nhạt, “Tổng giám đốc Lâm không hiểu tôi rồi. Tôi có thể rộng lượng với những chuyện khác, nhưng đối với vợ tôi thì tôi rất hẹp hòi, nên tổng giám đốc Lâm đừng đi quá gần vợ của người khác dễ bị ăn đòn đấy.”

Anh ấy đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ “vợ của người khác.”

Lâm Vũ Triết siết chặt nắm đấm. Giữa hai người họ toé ra những tia lửa, đây đúng là một trận chiến tình trường kỳ quái.

“Vợ à, đi mua sắm sao không gọi chồng, qua đây nào.”

Anh vừa đi dạo phố với người tình cũ, giờ lại có thời gian đi với tôi sao?

Thôi bỏ đi, dù sao thì anh ấy cũng thuộc diện hợp pháp, hơn nữa còn là chỗ dựa kinh tế vững chắc và lâu dài, cô không thể để ông chủ, à không, chồng của mình mất mặt ở bên ngoài được. Cho nên, trước khi tình hình trở nên nghiêm trọng hơn, tôi vội chạy đến bên cạnh Tần Nghiễn Cẩn. Tôi ôm lấy cánh tay anh, “Chồng ơi, hôm nay anh đẹp trai quá, chiếc cà vạt này cũng đẹp quá.”

Tôi cố gắng nịnh nọt hết mức, chắc hẳn anh ấy thích chiếc cà vạt mà Trình Hoát đã chọn.

Anh ấy ôm lấy eo tôi tự hào nói, “Đây là chiếc cà vạt mà em đã ném vào thùng rác đó.”

Tôi: “…”

Hỏng rồi, nịnh hót không đúng chỗ rồi.

Trước khi kết hôn, để kéo gần khoảng cách giữa hai người, tôi đã đặc biệt mua một chiếc cà vạt tặng anh ấy. Anh chỉ nhìn một cái rồi nói là xấu.

Thôi được, đúng là tôi chọn đại thật. Tôi tức giận ném nó vào thùng rác luôn.

Còn nữa, anh ấy có vấn đề gì mà lại đi lục thùng rác rồi đeo nó lên?

Đang trong lúc khó xử, điện thoại của Tần Nghiễn Cẩn reo lên.

Tôi liếc thấy là Trình Hoát. Tôi vô thức nhìn sang đối diện, quả nhiên Trình Hoát đang đứng ở đó. Cô ấy mỉm cười vẫy tay chào tôi. Đây là đang thách thức tôi sao?

Trình Hoát không biết nói gì, Tần Nghiễn Cẩn chỉ ừ hai tiếng.

“Cô ấy hỏi khi nào chúng ta cùng ăn cơm.”

Không phải chứ, anh đang đùa sao?

Để vợ chính thức và tiểu tam ăn cơm cùng nhau, chơi lớn thế này, có phải anh không coi tôi ra gì rồi không?

Thôi kệ, anh cho tôi tiền thì anh có quyền, được rồi, chẳng phải chỉ là làm chị em thôi sao.

Tôi cắn răng đáp, “Được thôi, chồng yêu.”

Tần Nghiễn Cẩn định đưa tôi đi.

“Nhưng em chưa chọn xong mà.”

Anh ấy vung tay lớn tiếng.

“Gói hết lại đi.”

Hai giọng nói của hai người đàn ông vang lên cùng lúc.

Lâm Vũ Triết là người rút thẻ ra trước, nhân viên bán hàng có vẻ bối rối.

Tần Nghiễn Cẩn cũng không vội, anh ấy bóp nhẹ má tôi. Không phải chứ, anh ấy đang trêu tôi sao, không muốn mua cho tôi à?

Quản lý vội chạy tới, cúi đầu chào, “Tổng giám đốc Tần.”

“Nhìn cho kỹ, đây là bà chủ của các người, lần sau nhớ rõ đấy.”

Dạ vâng, tổng giám đốc Tần.”

Thì ra cái trung tâm thương mại này là của nhà Tần Nghiễn Cẩn. Thẻ của Lâm Vũ Triết dừng lại giữa không trung một lúc lâu, cuối cùng bạn thân tôi phải ra mặt hòa giải. Tôi xấu hổ muốn chết, không thở nổi nữa.

“Chồng ơi, em đói rồi, chúng ta đi ăn thôi.”

Tôi kéo Tần Nghiễn Cẩn chạy nhanh ra khỏi đó, khi đi ngang qua Lâm Vũ Triết, anh ấy còn va vào vai Lâm Vũ Triết một cái.

“Xin lỗi, vợ tôi hơi dính người.”

Tôi: “…”

Chuyện này liên quan gì đến tôi chứ?

Trên đường về, Tần Nghiễn Cẩn không nói một lời, tôi thì cứ ngọ nguậy không yên.

“Chồng ơi, anh muốn ăn gì? Để em làm bữa trưa yêu thương cho anh nhé?”

Nói không đi, tôi không muốn nấu ăn cho anh đâu.

Tần Nghiễn Cẩn tháo nút tay áo, ôm lấy eo tôi, ép tôi vào ngực anh rồi thì thầm bên tai.

“Anh muốn ăn hạt dẻ nướng đường, vừa thơm vừa ngọt.”

!!!