Chương 3.5

Sau vài giây, không ai ở trường Tinh Hoa trả lời được, đội trường Đức Nhã bỗng dậy sóng hào hứng, háo hức chờ đợi.

Ha ha ha! Cuối cùng ông trời cũng mở mắt rồi. Bây giờ tỉ số đã là 13 : 15, còn năm phút nữa cuộc thi kết thúc. Yeah! Bên mình thắng chắc rồi!

Lạc Tiểu liên ôm cành thù du trong tay, mừng thầm.

“Để tôi!”

Đột nhiên một tiếng nói ngạo mạn vang lên từ phía trường Tinh Hoa.

Tất cả mọi người đều ngẩn người ra, đổ dồn ánh mắt về phía đó, thì thấy Tiêu Nham Phong lấy tay phủi phủi bụi trên quần, rồi khoanh tay trước ngực nhìn khinh khỉnh đội trường Đức Nhã.

“Hừm! Tên bài thơ là ‘Vô đề’, nguyên tác Giang Sóc Lưu, cải biên Tiêu Nham Phong.” Tiêu Nham Phong giằng lấy cái micro trong tay Mike, liếc xéo Lạc Tiểu Liên đang nổi giận đùng đùng và Thẩm Tuyết trì vẫn thản nhiên như không. Cậu ta làm ra vẻ nghiêm túc, đọc dõng dạc từng câu một, “Tết Trùng Dương ngắm hoa cúc, nữ sinh Đức Nhã tích cực thay. Áo xanh bay bay trước mặt hồ, nghiêng trước ngả sau khoe bụng ếch.”

“Ha ha ha! Đây là thơ Giang Sóc Lưu viết hả?”

“Mô tả nữ sinh trường Đức Nhã thật sống động. Ví với ếch ộp! Ha ha ha!”

Tiêu Nham Phong vừa dứt câu, cả khoảng sân rộ lên tiếng cười giòn giã như pháo nổ.

Học sinh trường Tinh Hoa, Khâu Lâm và Nghiêm Lễ đều cười nghiêng ngả, còn học sinh trường Đức Nhã mặt ai nấy đều đỏ như quả cà chua, nhìn nhau với ánh mắt tức giận.

Thấy tinh thần trường Đức Nhã bắt đầu đi xuống, Tiêu Nham Phong đắc ý đứng như con gà trống kiêu căng, cười gian manh thưởng thức chiến thắng của mình.

“Á! Tiêu Nham Phong!” Mike hết nhìn đội trường Đức Nhã, lại nhìn Tiêu Nham Phong, khó xử ấp úng mãi, “Bài thơ… bạn Tiêu Nham Phong vừa đọc mặc dù có từ ‘Trùng Dương’, nhưng nội dung…”

“Nội dung làm sao?” Tiêu Nham Phong hầm hè vênh ngược mặt lên, nhíu mày nhìn Mike với vẻ hâm dọa, “Đây là bài thơ Giang Sóc Lưu mới sáng tác. Cậu không biết Giang Sóc Lưu là ai hả? Cậu ấy là thiên tài số một của trường Tinh Hoa, không phải, của cả Liên minh trung học trường Tinh Hoa mới đúng. Cậu ấy sẽ là Vương mới! Ê, ông bạn còn muốn làm MC tiếp không vậy? Cuộc thi chỉ quy định là thơ, thơ tự sáng tác cũng là thơ mà.”

“Điều này…”

“Tránh ra! Cành thù du này là của tôi!” Tiêu Nham Phong đẩy Mike sang một bên, lao ra khỏi hàng tự mình cướp lấy cành thù du, sau đó quay người đắc ý hươ hươ cành thù du về phía Lạc Tiểu Liên và Thẩm Tuyết Trì

“Giang Sóc Lưu dám sỉ nhục nữ sinh trường Đức Nhã! Quá quắt thật!” Thấy Tiêu Nham Phong cười sặc sụa như ma làm, Lạc Tiểu Liên tức đến nổ đom đóm mắt, không kịp đợi MC kịp tuyên bố bắt đầu đối thơ tiếp, cô bật dậy như chiếc lò xo, không nói nửa lời mà lao vυ"t về giữa sân. “Lại đây!”

Một tiếng nói lạnh pha chút tức giận vang lên. Lạc Tiểu Liên đờ người ra, quay đầu nhìn Thẩm Tuyết Trì đang đứng giữa đội hình, nhìn Tiêu Nham phong với ánh mắt dao cạo.

Lạc Tiểu Liên chẳng dám lề mề, ngoan ngoãn chạy nhanh trở lại, Thẩm Tuyết Trì khẽ rỉ tai thì thầm…

Vài phút sau, mắt Lạc Tiểu Liên sáng quắc lên, chạy thẳng một mạch tới chỗ Tiêu Nham Phong, rồi vênh ngược mặt lên giời:” Hơ hơ hơ, thơ gì cũng được hả, tôi cũng có một bài đây.”

“Hừ! Óc đậu phụ mà cũng bày đặt làm thơ cơ à!” Tiêu nham phong đang định bỏ về đội bỗng dừng chân, hấm hứ khinh thường, ”Trường Đức Nhã mà đòi đấu với Tinh Hoa á? Đợi một trăm năm nữa nhé! Lũ cóc ghẻ chuẩn bị mà bị loại đi, đừng đứng đây cho mất mặt nữa!”

“Hứ! Cậu dỏng tai mà nghe cho rõ đây. Bài thơ có tiêu đề ‘Mùa thu đến Tinh Hoa’, tác giả là Thẩm Tuyết Trì. Ngày thu Trùng Cửu tới Tinh Hoa, nhạn về phương Nam qua bóng cây. Một đàn hai trái núi nghiêng lại đổ, một đàn ngang dọc qua lưng trời. Hia đàn nhập lại thành một chữa, biếи ŧɦái chữ ấy tặng Tinh Hoa!”

Lạc Tiểu Liên hít một hơi dài, thấy trong lòng khoan khoái nhẹ nhõm hẳn, đọc một lèo hết cả bài thơ.

“Láo thật! Dám mắng học sinh trường Tinh Hoa là biếи ŧɦái!”

Bài thơ của Thẩm Tuyết Trì chẳng khác nào một mồi lửa, châm nổ tanh bành thùng thuốc súng Tiêu Nham Phong. Hắn tức l*иg lộn giơ nắm đấm lên, mắt trợn ngược, chỉ muốn lao tới dạy dỗ cho ‘con nhỏ mặt lạnh’ Thẩm Tuyết Trì một trận nên thân.

Có điều… từ trước tới giờ mình không bao giờ đánh phụ nữ cả!

Nghĩ tới đây, nắm đấm của Tiêu Nham phong bỗng hạ xuống, hắn quay lại nhìn đội trường Tinh Hoa, múa may quay cuồng rồi hét lên: “Đáng ghét! Mấy người… mấy người còn đứng đực ra đó làm gì? Nói gì đi chứ! Mau nghĩ ra bài thơ nào đi! Phải chơi lại tụi cóc ghẻ trường Đức Nhã một trận!”

“Í?… Phải nghĩ ra ngay bây giờ hả? Nhưng mà… ”

“Bọn Đức Nhã đểu thật!” Tên mặt rỗ đỏ gay mặt, đột nhiên gào lên.

“Thật chẳng ra làm sao cả! Mày muốn tao bị bẽ mặt hả?” Tiêu Nham Phong thấy thế, đỏ găng mặt, vừa tức giận vừa xấu hổ, nắm lấy cổ áo tên mặt rỗ.

“Đại… đại ca…”

“Đã hết thời gian!” Sau khoảng vài phút nhốn nháo, Thẩm Tuyết Trì liếc mắt nhìn đồng hồ rồi nhìn MC đang đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt như nhắc nhở.

Hà Tương Tương và Mike kịp hoàn hồn, tuyên bố dõng dạc:

“Á… Đúng… đúng thế! Thời gian đã hết!”

“Theo luật của cuộc thi, bài thơ không được mang hàm ý châm chọc, nhạo báng người khác. Cho nên từ bài thơ ‘Vô đề’ trở đi sẽ không được tính điểm. Cuối cùng tôi xin tuyên bố… Bên giành phần thắng trong lần đối thơ này là trường trung học Đức Nhã.”

“Yeah! Yeah! Chúng ta thắng rồi! Trường Đức Nhã chúng ta thắng trường Tinh Hoa rồi!” Vừa nghe thấy kết quả cuộc thi, Lạc Tiểu Liên quên hết cả cái chân đau, ôm chầm lấy Thẩm Tuyết Trì, hai bím tóc như sắp dựng ngược cả lên.

“Biếи ŧɦái hai chữ tặng Tinh Hoa. Thẩm Tuyết Trì muôn năm! Ha ha ha!”

Thẩm Tuyết Trì ngại ngùng cố giãy giụa, nhưng Lạc Tiểu Liên không chịu buông tay ra. Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Lạc Tiểu liên, cô chợt thất thần, tai chỉ nghe thấy tiếng cười giòn tan của Tiểu Liên. Khuôn mặt lạnh như tảng đá của cô dần dần tan chảy, mắt ánh lên niềm vui…

“Gì cơ? Mình mà lại thua hai con cóc ghẻ trường Đức Nhã á?”

MC vừa tuyên bố dứt lời, Tiêu Nham Phong giận đến đỏ mặt, hét lên cay cú. Nhưng tiếng thét đó nhanh chóng bị nhấn chìm trong tiếng hò reo rộn rã của học sinh trường Đức Nhã. Tiêu Nham Phong đột nhiên phát hiện ra, trong đọi trường Đức Nhã có một người không hề reo hò, mà chỉ đứng lẳng lặng nhìn mình với ánh mắt quyết không đội trời chung.

“Con nhỏ gỗ lim đáng ghét! Không biết nó bị chập cheng hay là hư não rồi. Có mỗi cái huy hiệu mà thì mình đến thế cơ à.”Tiêu Nham Phong nghiến răng ken két, trợn trừng mắt nhìn đám học sinh Đức Nhã đang nhảy múa xung quanh Thẩm Tuyết Trì và Lạc Tiểu Liên, rồi cáu lên lẩm bẩm, ”Hứ! Chờ đó rồi xem!”

Cuộc thi đối thơ kết thúc, mặt trăng lúc này đã lên tới đỉnh trời, như mảnh đĩa bạc lơ lửng chiếu rọi khắp không gian.

Trong khu rừng nhỏ kể bên núi Đại Nguyệt, những kẽ hở của tán lá cây nhấp nháy ánh sáng bàng bạc, nhìn từ xa như những chòm sao thoắt ẩn thoắt hiện rớ từ trên trời xuống.

“U hu hu… Đau quá! Giang Sóc Lưu! Hừ! Cái gì mà Vương mới của Liên minh Tinh Hoa chứ? Chỉ là con rùa tụt cổ thôi.” Lạc Tiểu Liên ngồi một mình duỗi cái chân đau, xuýt xoa rêи ɾỉ.

“Đi thôi cũng chẳng nỗi nữa, thi khiêu vũ thì biết tính sao đây? Thôi thì… cứ tìm phòng y tế chữa cái chân sưng vù này trước đã. Mình phải kiên trì tham gia cuộc thi tới giây cuối cùng.”

“Ai da!”

Lạc Tiểu Liên khó khăn lắm mới có thể lê cái chân bị thương về phía trước, đột nhiên chân vấp phải cái gì đó cưng cứng, cô mất đà đổ rầm xuống đất như chặt chuối.

Trời ơi! Hôm nay là ngày xui xẻo nhất đời của Lạc Tiểu Liên này. Sao số quạ không biết!

Lạc Tiểu Liên nằm bẹp trên đất như con ếch, tức giận nhìn hung thủ vừa đốn ngã mình. Té ra là một gốc cây chồi lên, cô muốn khóc cũng không ra tiếng. Đột nhiên nhìn thấy một bóng người cao cao đứng lặng lẽ ở phía xa trong khu rừng thưa cây khuất nẻo.

Tiểu Liên bỗng rùng mình, ngạc nhiên trợn tròn mắt, tâm trạng đang lo lắng bỗng nhiên co thắt lại, giống như một cái mô tơ được lên dây, suýt nữa thì nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Anh Hàn Thu Dạ… hình như anh ấy đang đứng ở đó!

Nghĩ đến đoạn, cô cố nén cơn đau ở mắt cá chân, giơ cánh tay bị xây xát lên rồi lết cái chân đau như kéo hành lí nặng, bước thấp bước cao tiến về phía rừng cây.

Trong rừng cây im ắng, Hàn thu Dạ đang đứng dưới khóm trúc cao vυ"t thanh thoát, dường như làn gió đêm cũng mê mẩn Thu Dạ, khẽ thổi bay vạt áo, lướt qua mái tóc, rồi nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú của anh ấy.

Nhưng Hàn Thu Dạ không mảy may để ý đến mà chỉ khẽ thở dài, bỏ nhánh hoa cúc trên áo khoác ngoài xuống. Anh quay người lại, ngước đầu lên nhìn ngọn trúc xanh biếc thẳng tắp sau lưng mình, nhẹ nhàng cài cành hoa cúc lên cành trúc như cầu phước. Rất lâu sau đó, anh ấy nhìn đăm đăm cành hoa cúc khẽ lay động trong gió, ánh mắt trìu mến như đang ngắm món đồ quý giá mà mình nâng niu.

Lạc Tiểu Liên sững người đứng trong bóng cây âm u, lặng lẽ nhìn chằm chằm khuôn mặt bị che khuất bời làn tóc đen mượt của Hàn Thu Dạ như được gội rửa dưới ánh trăng. Ánh mắt Lạc Tiểu Liên bị trói chặt ở đó, không hề dịch chuyển.

Kể cả thiên sứ cũng chỉ giống như Hàn Thu Dạ lúc này thôi. Bất kể là vẻ ngoài hay tài năng, anh Hàn Thu Dạ đều vô cùng hoàn mĩ…

“Lạc Tiểu Liên, mày nhất định phải cố lên! Nhất định phải giành chiến thắng trong cuộc thi lần này để chứng minh khả năng của mình, như thế mày mới có thể bày tỏ lòng mình với anh Hàn Thu Dạ!” Nghĩ tới đây, Lạc Tiểu Liên cố hết sức không chế nhịp tim đang loạn nhịp, rồi nắm chặt tay tự cổ vũ tinh thần, Nhưng đúng lúc cô định quay đi thì đôi chân đã không chịu nổi sức nặng cơ thể, chẳng nghe theo lời mình nữa

Hết cách rồi, đành lết đi vậy. Nhân lúc anh Hàn Thu Dạ chưa thấy bộ dạnh nhếch nhác thảm hại của mình thì tốt nhất chuồn mau mau cho đỡ mất mặt.

“Ai ở đó vậy?”

Ai ngờ cô vừa lết được vài bước thì tiếng Hàn Thu Dạ đã vang lên bên tai, tiếp đó có tiếng bước chân theo sau.

Lần này thì thảm rồi, bị anh Thu Dạ phát hiện ra là cái chắc. Có khi anh ấy nghĩ mình là đứa hay len rình mò nhìn trộm, theo dõi anh ấy cũng nên?

Nghĩ tới đây, Lạc Tiểu Liên không dám đáp lại, gắng sức chui vào bụi rậm phía trước.

Nhưng gay quá! Cái đầu vừa chui vào thì cả người đã bị mắc kẹt. Á á á… Lạc Tiểu Liên cuống quýt lắc lắc cái mông, nhưng bụi cây như con thú cắn chặt đôi chân của cô, không tài nào nhúc nhích được.

Khi cô đang tiếng thoái lưỡng nan, thì đột nhiên thấy người mình nhẹ bấc. Á! Là ảo giác hả? Bụi cây dường như giãn ra. Cô như gỡ được gông cùm, vội vàng quay đầu lại nhìn thì thấy đôi bàn tay trắng trẻo thon dài từ từ rẽ đám cây bụi ra. Cô ngạc nhiên ngóc đầu lên, bắt gặp đôi mắt dịu dàng, trong vắt của Hàn Thu Dạ…

“Tiểu Liên? Sao lại là em?”

Hàn Thu Dạ tròn mắt nhìn Lạc Tiểu Liên, khuôn mặt đẹp như vị thiên sứ lấp lánh dưới ánh trăng bàng bạc, toàn thân thoang thoảng mùi thơm dìu dịu… Lạc Tiểu Liên nghiêng nghiêng đầu nhìn Thu Dạ, thấy người mình như tan chảy.

Một lúc lâu sau, Lạc Tiểu Liên mới chợt nhận ra mình đang trong tình huống dở khóc dở cười. Cô ngại ngùng đưa mắt nhìn Hàn Thu Dạ, giống như con mèo bị mắc xương ở họng, phát ra tiếng kêu ngao ngao.

“Anh… em… em…”

“Tiểu Liên!” Hàn Thu Dạ nhanh nhẹn đỡ cô đứng dậy, lo lắng nhìn xuống người cô lần lượt, “Lúc lên núi, đột nhiên không thấy em đâu, anh đi khắp nơi tìm em, rồi nhận điện thoại của bạn em nói là em về đến nơi rồi… Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Á… không, không có gì, em… em định tìm đường tắt để lên núi, nhưng không ngờ bị lạc đường…” Không thể để cho Hàn Thu Dạ biết mình bị tên đầu tổ quạ *** hại, Lạc Tiểu liên ấp a ấp úng trả lời. Nhưng nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Hàn Thu Dạ, tim Tiểu Liên đập thình thịch.

<