Chương 14 Tất cả mọi người cùng nhau ăn em trai, không cần khách sáo

Khuôn mặt Tạ Phương Từ trong nháy mắt đỏ thẫm, lỗ tai còn bốc khói xanh, cầm đũa vội vàng bới mấy miếng cơm, sau đó nói: Cái kia, con ăn no rồi, mọi người từ từ dùng..."

"Đứng lại, " Tạ Tây Lâm không đợi anh đứng lên, không có gợn sóng sợ hãi nói, "Đây chỉ là một chủ đề phổ cập khoa học, con không cần phải giật mình.”

Tạ Phương Từ khóc rồi.

Anh không phải giật mình, là chột dạ đó.

Vừa nghĩ đến mẹ nhỏ có nữ huyệt mở ra, lại có dươиɠ ѵậŧ, anh liền nín một hơi.

Không có cách, không nín anh sợ bản thân mình bốc cháy.

Đó là lửa của dục hỏa đó.

Thế nhưng Tạ Tây Lâm nói như vậy, anh lại không thể không ngồi xuống, tránh cho Lâm Niệm An xấu hổ.

Lâm Niệm An quả thật lo sợ bất an nhìn Tạ Phương Từ, bản thân có phải đã nói sai không?

Khiến cho con trai không muốn ăn mà muốn chạy.

Tạ Tây Nhất dịu dàng dỗ dành cậu: "Từ Từ không phải là bị dọa sợ, chỉ là cho rằng chủ đề của chúng ta quá phong phú thôi, trong khoảng thời gian ngắn nó không có cách nào tiêu hóa được."

"A." Lâm Niệm An sửng sốt, hóa ra là như vậy.

Tạ Phương Từ nhìn ánh mắt đơn thuần của Lâm Niệm An, chấm dứt cơn giận nói: "Đúng, ba nói đúng, con sẽ tự mình kiểm điểm bản thân sâu sắc, về sau không thể không có tri thức như vậy nữa."

Nói xong, mặt lại đỏ lên.

Cũng không biết nghĩ tới cái gì.

Lâm Niệm An vừa nghe không phải là vì mình, lập tức thả lỏng tâm trạng, lại an ủi nói: "Chuyện này rất bình thường, dù sao ông xã chỉ có dươиɠ ѵậŧ, con và Khuynh Khuynh hẳn cũng chỉ có dươиɠ ѵậŧ, ông xã nói mẹ đặc biệt, cho nên con không biết cũng bình thường."

Tạ Tây Lâm nghe xong cũng muốn đỡ trán, về sau không thể để cho cái miệng này của cậu nói như vậy mà không có gì ngăn cản.

Thế nhưng nói với hai đứa con trai trong nhà cũng không thành vấn đề, đây cũng là nguyên nhân Tạ Tây Lâm không cho Tạ Phương Từ tránh né.

Dù sao sau này cũng sẽ trở thành nhân chứng, không cần sợ hãi thế.

Tạ Phương Từ lại đỏ mặt, hì hục ăn cơm, nghĩ thầm ba người cũng mặc kệ mẹ, loại chủ đề này là một người không phải người bên gối có thể nghe sao?

Tạ Tây Lâm gắp cho Lâm Niệm An một miếng thịt vịt: "Ăn vịt hôm nay em bắt đi."

Lâm Niệm An lập tức dời đi sức chú ý, vô cùng hào hứng nói với Tạ Phương Từ, hôm nay bản thân ở trong hơn ngàn con vịt làm thế nào chọn được hai con vịt kéo nhất.

"Hừm, mọi người cùng nhau ăn em trai, cũng không cần khách sáo." Lâm Niệm An nói.

Tạ Tây Lâm đỡ trán, Tạ Phương Từ không biết nguyên nhân hậu quả trước sau, nghe xong khẳng định sẽ suy nghĩ lệch lạc.

Tạ Phương Từ quả thật cũng bị kinh ngạc, em trai? Là chỉ vịt hay là??

Đây có phải là những gì anh có thể ăn không?

Cứu mạng, tại sao người mẹ này vừa đơn giản vừa đáng sợ như thế!

Tạ Tây Lâm nhìn biểu cảm vặn vẹo của anh, lại đảm đương vai trò người hướng dẫn một lần nữa, nói ân oán của Lâm Niệm An cùng em trai ruột của cậu kể một lần.

Tạ Phương Từ tức giận đến mức vỗ đũa lên bàn: "Có cái gì giỏi giang, chúng ta cũng có thể hếch mũi nhìn người khác, ngày mai con sẽ lái mấy chục xe của nhà ta ra ngoài, đi vòng quanh cậu ta, để cho cậu ta biết, loại người nào, mới có tư cách hếch mũi nhìn người!"

Dựa vào cái gì khinh thường mẹ nhỏ của anh!

Còn nói Lâm Niệm An là kẻ ngốc.

Hắn nhìn đầu rùa này trong lòng không có chút bức bách mới là kẻ ngốc.

Tạ Tây Lâm nhìn dáng vẻ Tạ Phương Từ hận không thể lập tức vì Lâm Niệm An tức giận, không có khuyên can, trẻ con có cách thứ xử lý chuyện của trẻ co, chỉ cần là vì yên ổn, hắn không cần phải khuyên can.

Bà Lâm là người thấy tiền là sáng mắt, cũng không biết thân phận thật sự của Tạ Tây Lâm, cầm hai mươi vạn, còn tưởng rằng mình nhặt được món hời lớn, không ngờ rằng bà ta cầm hạt vừng ném dưa hấu.

Nếu như thông qua Tạ Phương Từ, để cho bà ta biết được thân phận của mình, không chừng bà hối hận, đến lúc đó khẳng định sẽ nghĩ cách, muốn nhận lại con rể mình.

Vừa hay Tạ Tây Lam cũng có thể mượn cơ hội giáo huấn bọn họ một trận, loại tiểu nhân tham lam này, Tạ Tây Lâm không bao giờ để vào mắt, cũng không sợ bọn họ tạo ra được sóng gió gì.

Ngày hôm sau, Tạ Phương Từ quả nhiên hô bạn gọi bè, lái mấy chục chiếc xe sang phiên bản giới hạn trong nhà, xuyên thành phố lái đến nhà Lâm Niệm An.

Anh không dẫn theo Lâm Niệm An đi, loại chuyện trút giận này, làm sao có thể làm phiền Lâm Niệm An cùng đi, vậy không có bao nhiêu phô trương.

Anh đã sắp xếp xong anh em, để cho bọn họ ghi hình toàn bộ quá trình, đến lúc đó Lâm Niệm An xem video, cũng giống như đích thân đến hiện trường.

Mấy chục chiếc xe sang chạy rầm rộ trên đường làng thôn Tiểu Lâm, thời gian buổi sáng, dẫn đến náo động một khoảng, rất nhiều người cũng chưa từng thấy qua phô trương như này, trong khoảng thời gian ngắn ào ào chạy theo xe.

Xe cuối cùng dừng ở nhà Lâm Niệm An, hiện tại trong nhà chỉ có em trai Lâm Niệm An ở nhà, cậu ta đã sớm nghe được động tĩnh, mất kiên nhẫn mở cửa, muốn nhìn xem vì sao đám thôn dân này ầm ĩ như vậy, là vì cái gì, không biết như vậy rất quấy nhiễu dân chúng sao!

Tạ Phương Từ lúc này ra ngoài, xe lái đi đều là xe thích hợp để chạy đường núi, không có như xe thể thao vừa giậm chân ga đã phát ra tiếng động vô cùng lớn.

Anh càng không ngốc, đi tìm phiền toái không phải đi mất mặt mà là đường núi khó đi, khung gầm xe thể thao thấp, lái không được thì phiền toái, đến lúc đó không phải là tới tìm phiền toái, mà là đi tới cửa cho người ta chê cười.

Cho nên lần này đến, anh đều lái một số xe tương đối nhỏ tiếng.

Nhưng nhanh như chớp dừng ở trước cửa nhà mẹ đẻ Lâm Niệm An, vẫn đủ náo động.

Lâm Tiểu Bảo mở cửa ra, đã bị phô trương bên ngoài làm cho sợ ngây người.

Dân làng dẫn đường cho Tạ Phương Từ, lập tức ân cần nói: "Đây chính là Lâm Tiểu Bảo, em trai An An."

Tạ Phương Từ tháo kính râm trước mắt xuống, thuận tay đưa cho thằng em bên cạnh, liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Bảo: "Chính là mày bắt nạt mẹ tao?"

Lâm Tiểu Bảo nhìn đối phương tới nhiều người như vậy, lại có nhiều xe sang như vậy, thoạt nhìn là có tiền, không thể chọc vào.

Lá gan sợ hãi run rẩy, nơm nớp lo sợ nói: "Mày, mẹ nhỏ mày là?"