Chương 6.2

Team: Sức Mạnh Vĩ Thú

Lệ Tuấn Phong đi rồi, Lâm Khả Khả túm An Tuệ ngồi xuống, mồm to thở phì phò, một bộ dạng sống sót sau tai nạn: “Cậu cũng không đủ nghĩa khí nha, sao không nói mình và Lệ tổng là người yêu chứ!”

“Tôi…… Xấu hổ, không biết nên nói như thế nào.” Thật ra trước đó, hai người bọn họ còn không phải người yêu, thậm chí hiện tại cũng không phải, ít nhất Lệ Tuấn Phong còn chưa nói với cậu một câu “Anh thích em, chúng ta ở bên nhau đi”.

An Tuệ trong lòng đau khổ, nhưng trên mặt vẫn nhu hòa tươi cười.

“Không thể ngờ được, An Tuệ của chúng mình cũng rất có mị lực nha!” Lâm Khả Khả nhiều chuyện tiến lại gần An Tuệ, ngay cả cơm cũng không ăn: “Nhanh nhanh nhanh, kể cho chị nghe xem cậu quen biết sếp thế nào.”

An Tuệ: “……” Cứu mạng, sao lại tới nữa, cậu thật sự chỉ tự an ủi một chút, không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ liền quen biết.

Ngay lúc An Tuệ rối rắm, trong văn phòng dần dần có người ăn cơm nước xong trở về, có người ngoài, Lâm Khả Khả tất nhiên ngượng ngùng ăn dưa tai tiếng của ông chủ, đành phải thất vọng quay lại chỗ ngồi.

An Tuệ nhẹ nhàng thở ra.

Thời gian làm việc buổi chiều bận rộn lại chặt chẽ, khi thời gian điểm 6 giờ, An Tuệ - người mới này cũng nhịn không được duỗi người thả lỏng cơ thể.

Tuy nhiên cậu còn có chút việc chưa làm xong, chỉ có thể tiếp tục tăng ca, cũng may có Lâm Khả Khả xui xẻo bồi cậu.

Từng người rời khỏi văn phòng, chỉ còn thừa lại cậu và Lâm Khả Khả.

“Trời ơi, mấy thứ này sao làm mãi cũng không xong!” Lâm Khả Khả bực bội vò tóc, xoa một đầu tóc đẹp của mình thành cái ổ gà.

An Tuệ cũng nhìn bảng biểu của mình kêu rên: “Tôi rõ ràng là người mới, sao cũng có lắm việc thế này a.”

“Người mới mới dễ bị áp bức nhất!” Lâm Khả Khả trợn trắng mắt: “Còn ma cũ như chị đây sao cũng cần tăng ca, thiên lý thật là bất công.”

“An Tuệ, cậu có thể thổi gió bên gối không, đừng giao lắm việc cho chúng ta như thế!” Lâm Khả Khả nghĩ đến thân phận của chị em tốt, chính là bà chủ, là người có thể thổi gió bên gối Lệ tổng, cần phải lợi dụng triệt để!

“……” An Tuệ vô ngữ, Lâm Khả Khả thật là tưởng bở, cậu giống loại người có thể thổi gió bên gối sao? Cậu và Lệ Tuấn Phong tổng cộng mới làm một lần mà thôi!

Lệ Tuấn Phong mới từ văn phòng đi ra, liền nhìn thấy còn hai người đang phấn đấu, xét thấy Lâm Khả Khả đã biết quan hệ của hắn và An Tuệ, hắn cũng không giấu giếm nữa, trực tiếp đi qua, vừa lúc nghe được câu “thổi gió bên gối”

Lệ Tuấn Phong cười mắng Lâm Khả Khả: “Lâm Khả Khả, cô cũng có thể không làm, như vậy tôi còn đỡ phải trả lương.”

“Đừng! Lệ tổng, tôi nói giỡn!” Khi đối mặt với chủ nghĩ tư bản, cái đầu cao ngạo của cô cũng phải cúi đầu.

An Tuệ nhìn Lâm Khả Khả diễn, nhịn không được cười ra tiếng.

Cậu quả nhiên rất thích tiểu cô nương này.

Lệ Tuấn Phong giống như sờ động vật bóp gáy của An Tuệ, mát xa cho người ta, hắn biết người đối mặt với máy tính thời gian dài, cổ sẽ đau nhức.

“Cảm ơn Lệ tổng.” An Tuệ cảm nhận được sự yêu thương của Lệ Tuấn Phong, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Lâm Khả Khả dời tầm mắt, trong lòng dán cho An Tuệ chữ tiểu nhân: “Ngồi ở vị trí làm việc, cẩu lương ngập bầu trời bay tới.”

“Hai người cứ làm đi, tôi về nhà trước.” Lệ Tuấn Phong không hề quấy rầy An Tuệ và Lâm Khả Khả làm việc, hắn nhắc nhở An Tuệ: “Buổi tối nhớ về nhà.”

Về căn nhà nào tự nhiên không cần nói cũng biết.

Nghĩ đến Lệ Tuấn Phong làm bừa, gương mặt An Tuệ nóng hổi, ngoan ngoãn gật gật đầu.

“Hai người ở chung à?” Sau khi Lệ Tuấn Phong rời đi, Lâm Khả Khả lại bắt đầu nhiều chuyện.

“Chưa đâu.” An Tuệ cũng không biết quan hệ hiện tại của bọn họ là cái gì, chỉ làm trong nhà Lệ Tuấn Phongmột lần, gọi là bạn tình đi, nhưng thái độ của Lệ Tuấn Phong lại không giống, nếu nói là người yêu, thì hai người giống như thiếu cái gì đó.

“Aizzz, vạn ác tư bản chủ nghĩa, mặc dù cậu là bà chủ, vẫn cần tăng ca như cũ.” Lâm Khả Khả đau lòng vỗ vỗ bả vai của An Tuệ, quả nhiên cái gì mà tổng tài sủng ái trong tiểu thuyết đều là ảo tưởng, trong hiện thực, vẫn cần tăng ca u như kỹ. (y như cũ)

An Tuệ nhìn bản thân còn bốn cái bảng biều chưa làm xong, uể oải gật gật đầu.

Phỏng chừng phải làm đến tối khuya.

Sự thật chứng minh, An Tuệ suy đoán không có sai.

Cuối cùng cậu và Lâm Khả Khả vào lúc 11 giờ tối mới dẫm bước ra khỏi văn phòng.

An Tuệ dựa theo ký ức đi vào nhà Lệ Tuấn Phong, phát hiện đèn bên trong còn sáng, cậu vốn tưởng rằng Lệ Tuấn Phong còn chưa ngủ, vào cửa mới phát hiện, chỉ là đèn sáng mà thôi.

Trên bàn phòng khách còn để cơm chiều, dùng thùng giữ nhiệt, An Tuệ lấy ra, vừa nìn đã biết mua ở quán Tiểu Thái bên ngoài, nhưng là An Tuệ vẫn cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấm chảy ra như cũ.

Không nghĩ tới, ngày hôm qua là cậu chuẩn bị đồ ăn cho Lệ Tuấn Phong, hôm nay biến thành Lệ Tuấn Phong chuẩn bị cơm chiều cho cậu.

Như vậy, thật giống sinh hoạt của một đôi vợ chồng.

An Tuệ lặng lẽ đi đến phòng ngủ, phòng ngủ chỉ có một bóng ngủ toả sáng, trên giường có một thân ảnh cao lớn an tĩnh đang nằm.

Quả nhiên, cậu biết ngay, trong sách nói Lệ Tuấn Phong là quân nhân, có phong cách làm việc và nghỉ ngơi tốt đẹp, nếu không có gì bên ngoài, vẫn luôn là đến giờ thì ngủ, đến giờ thì rời giường.

Mặc dù đã xuất ngũ, vẫn nghiêm khắc tuân thủ tác phong quân nhân.

Tuy nhiên cậu biết Lệ Tuấn Phong bởi vì thân phận đặc thù, chất lượng giấc ngủ không bình thường, có một tí động tĩnh cũng sẽ bừng tỉnh.

Cho nên An Tuệ không định vào phòng ngủ, cậu lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, trở lại phòng khách, chuẩn bị ngủ một đêm ở trên sô pha phòng khách.

May mắn đây sô pha giường, An Tuệ ăn xong cơm chiều, thoải mái dễ chịu nằm trên sô pha, hiện tại thời tiết không nóng không lạnh, vừa vặn tốt.

Có lẽ là bởi vì tăng ca, có lẽ là bởi vì bị sự dịu dàng và săn sóc của Lệ Tuấn Phong làm cảm động, An Tuệ cảm giác cơn buồn ngủ so ngày thường trầm hơn một ít, trong ban đêm yên tĩnh, An Tuệ nằm xuống trong chốc lát đã ngủ, hơn nữa ngủ đến dị thường an tâm.