Chương 5.2

Edit: Team Sức Mạnh Vĩ Thú

Thời gian không nhanh không chậm trôi qua, sắp tới 11 giờ, Lâm Khả Khả gõ cửa sổ của cậu: “Chị em, đặt cơm hộp không, chị đây được giảm giá.”

An Tuệ cầm điện thoại lên: “Có, chị ăn cái gì thì đặt cho tôi một phần là được rồi.”

Lâm Khả Khả một bên đặt cơm hộp một bên nói chuyện phiếm với cậu, lúc này phần lớn nhân viên cũng đang đặt cơm, cho nên bầu không khí trong văn phòng cũng tương đối nhẹ nhàng, mọi người đang bàn tán xôn xao.

“Sáng sớm chưa nhìn thấy Lệ tổng, không biết có phải lại ra ngoài làm nhiệm vụ không.” Lâm Khả Khả đặt xong cơm hộp, đưa cho An Tuệ xem.

An Tuệ nghĩ đến tờ giấy sáng hôm nay, bên trên viết có việc ra ngoài, chắc là đi ra ngoài làm nhiệm vụ: “Chắc vậy.”

Cậu nhìn cơm hộp, cảm thấy có thể ăn được, kêu Lâm Khả Khả chốt đơn luôn.

Giờ nghỉ trưa, phần lớn người đi vào nhà ăn, bộ phận làm việc của bọc họ ở trong một căn phòng độc lập, vốn dĩ không có bao nhiêu người, bây giờ trong phòng chỉ còn An Tuệ và Lâm Khả Khả.

Sau khi nhận được cơm hộp Lâm Khả Khả duỗi người: “Chị đi lấy nước, cậu uống cái gì?”

An Tuệ giúp cô mở cơm hộp ra: “Một ly cà phê, cảm ơn.”

“okok, chờ chị trở lại ~” Lâm Khả Khả cầm lấy ly của cậu liền chạy đi ra ngoài.

An Tuệ mở một video lên, vừa nhìn vừa chờ.

Chỉ chốc lát sau, bên tai vang lên một vài tiếng bước chân, cậu tưởng là Lâm Khả Khả, còn chưa kịp xoay người, đã bị người ta ôm vào trong ngực, hơi thở quen thuộc mát lạnh lập tức bao bọc lấy cậu.

Hơi thở này cậu đã quá quên thuộc, đêm hôm qua chính là ở dưới khí vị này, cậu và Lệ Tuấn Phong làm một lần.

“Lệ…… Lệ tổng.” An Tuệ không quên nơi này là văn phòng, thử giãy giụa một chút, phát hiện khi đối mặt với Lệ Tuấn Phong, mình chính là cọng bún có sức chiến đấu bằng 5, căn bản không phá được gông cùm xiềng xích của hắn, chỉ có thể từ bỏ.

“Sáng sớm không gặp, nhớ muốn chết.” Lệ Tuấn Phong ôm đại bảo bối trong l*иg ngực, vẫn mềm mại, ngoan ngoãn như vậy, mùi hoa oải hương thanh đạm, tựa như An Tuệ, mềm mại kéo dài, hương thơm nồng đậm.

Tối hôm qua chỉ làm một lần, cái nhục huyệt mềm mại kia lại làm hắn thực tủy biết vị, nếu không phải ngày hôm sau còn có nhiệm vụ, hắn nhất định phải lại phải làm cho thống khoái!

Lệ Tuấn Phong ôm người ngồi xuống, nhìn cơm hộp trên bàn, nhíu nhíu mày: “Sao không đi nhà ăn ăn cơm, cơm hộp không tốt cho sức khoẻ.”

“Tôi…… Tôi và đồng nghiệp đặt chung.” An Tuệ hiện tại chỉ có thể cầu nguyện Lâm Khả Khả đừng quay lại nhanh, bằng không cậu sẽ nói không rõ.

Lệ Tuấn Phong cười xấu xa bóp một bên mông của An Tuệ: “Đồng nghiệp? Là đồng nghiệp nam hay đồng nghiệp nữ?”

An Tuệ cảm nhận rõ ràng mông của mình bị người ta nhéo một chút, trên mặt lập tức phiếm hồng: “Anh…… Anh đừng như vậy…… Nơi này, nơi này là văn phòng!”

“Cậu nói cho tôi biết là nam hay nữ, tôi liền buông cậu ra.” Lệ Tuấn Phong ý xấu bóp không ngừng, làm mông thịt mềm mại biến thành món đồ chơi trong lòng bàn tay hắn.

Cặp mông này của An Tuệ quả thực hợp khẩu vị của hắn, mềm mềm, béo béo, giống như cục bột trắng vậy, có thể bị hắn biến hoá thành đủ loại hình dạng.

Lệ Tuấn Phong chưa thấy qua mông của người khác, nhưng hắn lại cảm thấy, mông của An Tuệ là hắn thích nhất.

“Đồng nghiệp nữ… nữ.” An Tuệ phí công nắm lấy cổ tay của Lệ Tuấn Phong, chỉ cần đối mặt với Lệ Tuấn Phong, cậu liền không thể phản kháng.

Ví dụ như tối hôm qua, tuy rằng chỉ có một lần, nhưng tố chất tham gia quân ngũ của Lệ Tuấn Phong không phải ăn chay, kéo dài lại dùng sức, cậu xin tha đã lâu, Lệ Tuấn Phong cứ làm như không nghe thấy, chỉ lo làm bừa, một hai phải thao cậu đến phân không rõ đông tây nam bắc mới được.

Nghĩ đến trận tình cảm mãnh liệt tối hôm qua, ửng đỏ trên mặt An Tuệ lại gia tăng vài phần, sau đó lại nghĩ đến đây là văn phòng, cảm giác kí©h thí©ɧ khi bị người khác nhìn thấy không ngừng quanh quẩn ở trong lòng, làm trên mặt An Tuệ lộ ra biểu tình khẩn trương và sợ hãi, cả người căng chặt thành một cái lò xo.

“An Tuệ, chị về rồi đây!”

Đang nói đồng nghiệp nữ, Lâm Khả Khả lập tức cầm hai cái ly tới, cô gái trẻ mặt đầy tươi cười sau khi nhìn đến tư thế của An Tuệ và Lệ Tuấn Phong, nụ cười tức khắc cứng đờ.

“Ờ…… Khả Khả!” Thật là cái tốt không linh cái xấu lại linh, An Tuệ vẫn luôn lập lại hy vọng mong Lâm Khả Khả quay lại trễ một chút, kết quả cố tình Lâm Khả Khả lại quay lại vào lúc này.

Cậu cũng không biết nên dùng vẻ mặt nào để đối mặt với chị em tốt này, buổi sáng mới bát quái về Lệ Tuấn Phong với cô, giữa trưa lại khiến cho cô nhìn thấy “chị em tốt” của mình và Lệ Tuấn Phong ở cùng nhau, dùng ngón chân đầu suy nghĩ một chút, giống như xã hội sụp đổ vậy!

An Tuệ thực sự thích Lâm Khả Khả, cũng thật sự xem cô là bạn bè, cậu không muốn mất đi người chị em đầu tiên đối xử tử tế, thiện ý với cậu.

Lệ Tuấn Phong vốn tưởng rằng văn phòng không có ai mới tiến vào quấy rầy bảo bối của mình, ai ngờ đến còn có một người, còn là một cô gái! Lệ Tuấn Phong cũng cảm thấy có chút xấu hổ, hắn vội vàng buông An Tuệ ra, đứng thẳng lên, lấy trạng thái chủ tịch của mình ra.

“Tôi ——”

Lệ Tuấn Phong vừa muốn nói gì đó, đã bị Lâm Khả Khả dùng một ly trà lạnh rót đầy đầu, nước trà lạnh lẽo theo chảy xuống trán hắn, hắn không thể tin tưởng được nhìn cô gái trước mặt.

Lâm Khả Khả túm An Tuệ lôi về phía sau, bày ra tư thái bảo vệ đứng trước mặt hắn, phẫn nộ nói: “Lệ tổng, tôi không nghĩ tới anh lại là loại người này?! Thế nhưng ở trước mặt mọi người dâʍ ɭσạи nhân viên của mình, còn là ở trong văn phòng, anh thật quá đáng!”

Cô mới vừa cầm ly nước trở về, liền nhìn thấy sếp lớn mạnh mẽ giam cầm chị em mình trong l*иg ngực, biểu tình An Tuệ khẩn trương lại khó chịu, tay của Lệ Tuấn Phong còn đặt ở mông cậu, cô lại không phải đồ ngốc, sao sẽ nhìn không ra đây là cảnh tượng gì!

Cô thật sự không nghĩ tới, người sếp mình ngưỡng mộ bấy lâu nay lại là loại người này!