Chương 1: Xuyên thư thành nữ pháo hôi mệnh yểu

"Hôm nay mà lò cửu chuyển hồi hồn đan này không ra, ta thề sẽ lấy thân tế đan!" Ôn Li nghiến răng nghiến lợi, thề son sắt.

Mấy canh giờ sau...

"ẦM!"

Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, cả tiểu sơn rung chuyển dữ dội, bụi đất mịt mù bốc lên cao ngút, biến mất dạng. Nơi lò đan từng tọa lạc chỉ còn lại một hố sâu hoắm cùng đất đá ngổn ngang.

...

Trong cơn mê man, Ôn Li cảm thấy l*иg ngực mình như bị ngàn cân đè nặng, hơi thở ngày càng khó khăn.

"Chẳng lẽ lò nổ mà cũng chết đuối được sao?" Ôn Li mơ màng nghĩ, "Khoan đã, hình như có kẻ đang bóp cổ ta!"

"Ta đường đường là luyện đan sư, chưa chết bởi lò nổ, há có thể để ngươi bóp cổ đến chết!"

Ôn Li dồn hết sức lực còn sót lại, tung một cú đấm uy lực về phía trước.

"Bốp!"

Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, kèm theo một tiếng hét thảm thiết.

"A!"

"Rầm!"

Một vật nặng nề rơi xuống đất. Ôn Li cố gắng mở to mắt, lờ mờ nhìn thấy một nữ tử áo trắng đang ôm mặt, khuôn mặt thanh tú méo mó vì đau đớn, trông như một đóa bạch liên hoa bị vò nát.

Tiếng động lớn khiến Nguyễn thị hốt hoảng chạy vào. Nhìn thấy Ôn Kiều Kiều nằm sõng soài trên đất, một bên mắt sưng vù, bà kinh hãi kêu lên: "Kiều Kiều, con sao vậy?" Giọng nói chất chứa đầy lo lắng và quan tâm.

Ôn Kiều Kiều cố gắng nặn ra một nụ cười méo mó: "Mẫu thân, con không sao. Con chỉ là dựa vào mép giường ngủ quên, lỡ lăn xuống đất thôi."

Nụ cười gượng gạo khiến vết thương trên mắt càng thêm đau nhức, khiến khuôn mặt nàng ta càng thêm méo mó.

【Lăn từ trên giường xuống mà cũng trúng vào mắt, thật là chuyện lạ đời!】

【Rõ ràng là muốn bóp chết ta, bị ta cho ăn một đấm nên mới lăn ra đấy chứ!】

Giọng nói vang lên trong đầu khiến Nguyễn thị run lên, ánh mắt thoáng hiện vẻ nghi hoặc.

Đây... đây là giọng nói của A Li!

Nhưng A Li rõ ràng vẫn còn đang hôn mê trên giường!

Chẳng lẽ là do bà quá lo lắng cho A Li nên sinh ra ảo giác?

Nguyễn thị cố gắng trấn tĩnh lại, dịu dàng nói với Ôn Kiều Kiều: "Kiều Kiều ngoan, con đã chăm sóc A Li cả ngày lẫn đêm rồi, mau về phòng nghỉ ngơi đi."

Nghe vậy, Ôn Kiều Kiều trong lòng thầm đắc ý. Nàng ta cố tình ở lại đây lâu như vậy chính là để Nguyễn thị thấy được sự hiếu thảo của mình, so với con gái ruột thì còn hơn.

"Vâng, thưa mẫu thân." Nàng ta đáp lời, sau đó liếc nhìn Ôn Li với ánh mắt đầy oán độc.

"Nếu A Li tỉnh lại, xin mẫu thân nhất định phải cho người gọi con."

Dứt lời, Ôn Kiều Kiều không chút lưu luyến xoay người rời đi. Khuôn mặt xinh đẹp nhất Đại Lê này nhất định không thể có bất kỳ tì vết nào, đáng ghét!

"Kiều Kiều? A Li?" Ôn Li lẩm bẩm, hai cái tên này nghe thật quen thuộc.

Đột nhiên, một luồng ký ức lạ lẫm ùa vào đầu Ôn Li như thác lũ.

"Trời đất ơi, ta xuyên thư rồi!" Ôn Li thầm kêu gào trong lòng.

Nàng nhớ ra mình đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết vạn nhân mê 《Nữ Đế Tuyệt Sắc, Phu Quân Nhóm Dùng Sức Sủng》 mà mình đọc lúc luyện đan.

Nữ chính trong truyện là Ôn Kiều Kiều, thứ nữ Bác Vọng Hầu phủ. Nàng ta tâm ngoan thủ lạt, gϊếŧ chết cả mẹ cả lẫn con gái ruột của bà ta để giành lấy vị trí đích nữ. Sau đó, bằng vào sắc đẹp khuynh thành và thủ đoạn tàn độc, nàng ta đã thành công leo lên vị trí Nữ Đế Đại Lê, thu nạp vô số nam nhân tài giỏi vào hậu cung.

Lúc đọc truyện, Ôn Li đã rất hả hê với những màn lật ngược tình thế, trang bức vả mặt của nữ chính. Kết quả, vì quá nhập tâm mà nàng đã để lửa lò đan cháy lan, cuối cùng... bùm!

Cửu chuyển hồi hồn đan của ta!

Ôn Li muốn khóc mà không ra nước mắt.

"Cầu Bồ Tát phù hộ cho A Li mau chóng tỉnh lại, con nguyện ngày ngày làm việc thiện." Nguyễn thị chắp tay cầu nguyện bên giường.

"A Li!" Ôn Li đột nhiên mở to mắt, bật dậy như lò xo.

Hóa ra xuyên không còn chưa phải là bi kịch nhất, bi kịch nhất chính là nàng xuyên thành muội muội của nữ chính!

Trong nguyên tác, Hoàng đế muốn chọn con dâu cho Ngụy vương, nhi tử mà ông yêu quý nhất. Và mục tiêu nhắm đến chính là Bác Vọng Hầu phủ.

Nguyên chủ là đích nữ, hôn sự này đương nhiên sẽ rơi vào tay nàng ta. Tuy nhiên, Ôn Kiều Kiều lại không cam tâm. Nàng ta cho rằng mình tài sắc hơn người, chỉ vì là thứ nữ nên mới bị nguyên chủ đè đầu cưỡi cổ.

Để trở thành Ngụy vương phi, Ôn Kiều Kiều đã không từ thủ đoạn hãm hại nguyên chủ: đầu độc, đẩy xuống núi, ném xuống hồ, gài bẫy với sơn tặc...

Trải qua vô số lần bị hãm hại, cuối cùng nguyên chủ vẫn... chết thảm!

Đọc truyện thì sảng, nhưng giờ đây xuyên vào chính mình lại là người chịu khổ, Ôn Li chỉ muốn chửi thề một tiếng.

Chẳng lẽ ông trời thấy kiếp trước nàng chết quá nhẹ nhàng nên muốn cho nàng nếm trải cảm giác chết đi sống lại, sống không bằng chết sao?

Nhìn thấy Ôn Li đột nhiên tỉnh lại, Nguyễn thị mừng rỡ như bắt được vàng: "A Li, con cuối cùng cũng tỉnh rồi!"

Ôn Li nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, thử thăm dò gọi: "Mẫu thân?"

Nguyễn thị xúc động ôm chầm lấy Ôn Li, nước mắt giàn giụa: "Là ta, là mẫu thân đây."

【Đây là mẫu thân ruột của ta, người tốt nhưng hơi ngốc nghếch, Nguyễn thị, chính thất của Bác Vọng Hầu.】

【Bà ấy vốn là tiểu thư khuê các xuất thân thư hương thế gia, kết quả sau này bị bức thành kẻ điên, chạy ra vùng ngoại ô rồi bị chó hoang cắn chết!】

【Thật đáng thương!】

Những lời nói của Ôn Li như sấm sét giữa trời quang, khiến Nguyễn thị chết lặng.

Rõ ràng A Li không hề mở miệng, nhưng bà lại có thể nghe thấy tiếng lòng của con bé!

Chẳng lẽ đây là khả năng đặc biệt của bà?

Nhưng tại sao A Li lại nói bà sẽ bị bức thành kẻ điên?

"A Li, con..."

Nguyễn thị muốn hỏi, nhưng cổ họng như bị thứ gì chặn lại, không thể thốt nên lời.

Ôn Li nhìn thấy sắc mặt Nguyễn thị tái nhợt, vội vàng đưa tay ra sau lưng bà, định truyền linh lực giúp bà điều hòa hơi thở.

Nhưng mà... quên mất rằng thân thể này chưa từng tu luyện!

Nàng vỗ nhẹ vào lưng Nguyễn thị, lớn tiếng gọi: "Lập Xuân, mau pha cho phu nhân ly trà gừng!"

Nguyễn thị uống một ngụm trà nóng, cố gắng trấn tĩnh lại.

Có vẻ như chỉ cần bà nghĩ đến việc có thể nghe thấy tiếng lòng của A Li, bà liền không thể thở nổi, nói gì đến những chuyện khác.

Thôi vậy, coi như đây là bí mật nhỏ của hai mẹ con vậy.

【Nói một câu thôi mà cũng có thể nghẹn họng, mẫu thân của ta đúng là ngốc hết phần thiên hạ. 】

【May mà bên cạnh bà ấy còn có Tần ma ma thông minh tháo vát giúp đỡ, nếu không đã sớm bị Ôn Kiều Kiều và Trần thị ăn tươi nuốt sống rồi.】

【Nói đến Tần ma ma... Không ổn, Tần ma ma gặp nguy hiểm rồi!】

"Mẫu thân, con đã hôn mê bao lâu rồi?" Ôn Li lên tiếng hỏi.

"Hôm nay là ngày thứ hai rồi." Nguyễn thị đáp.

【Không ổn rồi, trưa nay Tần ma ma sẽ bị xương cá mắc cổ, chết vì nghẹt thở. Phải mau chóng gọi bà ấy về!】

Nghĩ đến đây, Ôn Li định nói cho Nguyễn thị biết chuyện Tần ma ma sắp chết, nhưng cổ họng nàng lại như bị ai đó bịt kín, không thể thốt nên lời.

"Mẫu thân, sao hôm nay không thấy Tần ma ma đâu ạ?" Ôn Li đành phải nói bóng gió, "Con muốn ăn bánh tuyết vân mà Tần ma ma hay làm."

Biết được Tần ma ma sẽ chết, Nguyễn thị càng thêm bối rối. Nghe Ôn Li hỏi vậy, bà liền thuận nước đẩy thuyền: "Hôm nay con nuôi của Tần ma ma có việc gấp nên đã gọi bà ấy về rồi. Nếu con muốn gặp bà ấy, ta sẽ cho người đi đón bà ấy về ngay."

"Sơ Tình, mau đi gọi Tần ma ma về ngay cho ta!" Nói rồi, Nguyễn thị còn cố tình dặn dò thêm một câu, "Nhất định phải gọi bà ấy về trước giờ cơm trưa!"

Nhìn thấy Nguyễn thị đã sắp xếp ổn thỏa, Ôn Li thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu dò hỏi những chuyện khác.

【Hai năm trước, mẫu thân sinh hạ đệ đệ nhưng không may qua đời, từ đó thân thể suy nhược, không thể quán xuyến mọi việc trong phủ.】

【Đại trưởng công chúa, tỷ muội tốt của mẫu thân đã phái Tần ma ma đến giúp đỡ.】

【Tần ma ma là người cực kỳ cẩn thận, quy củ, mỗi món ăn như thế nào, ăn bao nhiêu đều được bà ấy quy định rõ ràng. Vậy tại sao khi ăn cá bà ấy lại có thể bị xương cá mắc cổ chứ?】

【Chắc chắn là có người hãm hại bà ấy. Là con nuôi của bà ấy hay là người của Ôn Kiều Kiều?】

【Nghi ngờ Ôn Kiều Kiều cũng có lý do của nó. Tần ma ma là người trọng thứ bậc, đối với Ôn Kiều Kiều và Trần thị từ trước đến nay chưa từng tỏ ra dễ chịu. Có lẽ nào bọn họ đã sớm ôm hận trong lòng, muốn trừ khử bà ấy cho hả giận?】

Nguyễn thị không tin Ôn Kiều Kiều lại ra tay độc ác với Tần ma ma như vậy. Dù sao thì Ôn Kiều Kiều cũng là đứa trẻ mà bà nhìn thấy lớn lên, tính tình rất hiền lành.

Bà chỉ mong Tần ma ma mau chóng trở về để gỡ bỏ nghi ngờ cho Ôn Kiều Kiều.

Càng gần đến giờ cơm trưa, Nguyễn thị càng thêm lo lắng, sợ rằng Sơ Tình không kịp.