Chương 3: Hảo khí phách!

"Lập Xuân, mau đem ta áo ngoài lấy lại đây." Ôn Li vừa phân phó, một bên đã xuống giường đi ra ngoài.

Vòng tay kia nếu thật là Huyết Ngọc Lưu Ly vòng, nàng không thể ngồi yên không để ý tới. Trong đó ẩn chứa kịch độc khó lòng phát hiện, còn có công dụng đặc thù.

"Tiểu thư, thái y dặn người hai ngày nay phải nghỉ ngơi cho nhiều." Lập Xuân ngoài miệng nói vậy, nhưng tay chân không ngừng, nhanh chóng đem áo khoác cầm lại.

"Yên tâm, ta không có yếu ớt như vậy." Ôn Li nhanh chóng mặc áo khoác vào, khoác tay Lập Xuân, ra khỏi cửa viện, đi theo Ôn Kiều Kiều từ xa.

Nhìn nàng ta rẽ vào khu nhà có hồ nước, đi đến sân viện của Trần thị - mẹ ruột nàng ta.

Ôn Li ngồi xuống trong đình nghỉ mát cách đó không xa, ánh mắt nhìn chăm chú mặt hồ, linh thức lại quan sát nhất cử nhất động trong sân Trần thị.

Hạ nhân, bà tử đều có phận sự rõ ràng, thoạt nhìn còn quy củ, nghiêm ngặt hơn so với sân của Nguyễn thị.

Phòng bên cạnh chính phòng được bài trí như một tiểu Phật đường, Trần thị đang khoanh chân ngồi niệm kinh trước tượng Phật.

Hồng Trúc canh giữ ở cửa, Ôn Kiều Kiều đẩy cửa tiến vào nhĩ phòng, an tĩnh chờ đợi một bên.

Trần thị niệm kinh xong, Ôn Kiều Kiều mới lên tiếng: "Nương, Ôn Li không chết, gần đây phòng Nguyễn thị thật sự nghiêm ngặt, con không có cơ hội ra tay."

"Con quá nôn nóng." Trần thị quay đầu, nhàn nhạt liếc nhìn nàng ta, chậm rãi nói.

Thấy rõ mặt Trần thị, Ôn Li thấp giọng lẩm bẩm: "Nếu không phải mặt Trần thị có sẹo, danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Đại Lê này cũng không đến lượt Ôn Kiều Kiều."

Trần thị vốn là con gái của một vị tướng quân dưới trướng Bác Vọng Hầu - cha của Ôn Nhược Hàm, vẫn luôn hỗ trợ hậu cần ở chiến trường.

Một lần bị địch tập kích, cha Trần thị vì cứu Ôn Nhược Hàm mà chết, khuôn mặt xinh đẹp như hoa của nàng ta cũng bị thương bởi mũi tên, để lại vết sẹo.

Khuôn mặt bị hủy, Trần thị khó lòng gả chồng. Ôn Nhược Hàm cảm niệm ân cứu mạng của cha nàng, liền nạp nàng làm thϊếp.

"Ngụy vương là người con trai được Hoàng Thượng yêu thích nhất, về sau rất có thể sẽ trở thành hoàng đế Đại Lê. Nếu con có thể gả cho hắn, về sau chính là hoàng hậu, còn gì phải sầu lo nữa nương..."

"Kiều Kiều, việc nhỏ không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn, con đã quên chuyện hai năm trước rồi sao?" Trần thị cắt ngang lời Ôn Kiều Kiều, ngữ khí có chút nghiêm khắc.

"Con không quên." Ôn Kiều Kiều nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, "Nương hạ độc Nguyễn thị, vốn định nhân lúc nàng ta sinh non, làm cho mẹ con bọn họ cùng chết. Ai ngờ bị phụ thân phát hiện manh mối, cứu được nàng ta. Mẫu thân vì muốn đánh tan nghi ngờ của phụ thân, bèn ở trong sân xây Phật đường, ngày đêm tụng kinh cầu phúc cho Nguyễn thị, kế hoạch của chúng ta không thể không dừng lại."

Ôn Li giật mình, một tay chống cằm, một tay gõ nhẹ lên bàn đá.

Nguyên tác chỉ viết Nguyễn thị thân thể yếu ớt, hôm nay nàng cũng nhìn thấy sắc mặt Nguyễn thị hơi nhợt nhạt, thì ra không phải do sinh non mà là do trúng độc, tổn hại căn cơ.

Nếu nàng đã chiếm thân thể nguyên chủ, phải gánh vác phần nhân quả này, bảo vệ mẫu thân và ca ca của nguyên chủ.

Trong đầu nghĩ ngợi lung tung, nhưng linh thức vẫn không lơ là, tiếp tục theo dõi động tĩnh bên trong.

"Chính là, con không nhân lúc phụ thân chưa rời kinh thành mà ra tay, chờ phụ thân trở về, con không còn cơ hội." Ôn Kiều Kiều oán hận nói, giọng điệu có chút điên cuồng.

Trần thị đi đến trước mặt Ôn Kiều Kiều, nắm chặt tay nàng ta: "Phụ thân con mới đi biên cương mười mấy ngày, trong thời gian ngắn sẽ không trở về, còn có thời gian, từ từ sẽ tính."

Ôn Kiều Kiều hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, cúi đầu nói: "Dạ, con biết rồi."

Lúc này, Trần thị phát hiện chiếc vòng tay màu đỏ trên tay Ôn Kiều Kiều, sắc mặt sa sầm, gắt gao nắm lấy tay nàng ta, ngữ khí lạnh lẽo: "Con muốn dùng vòng tay này làm gì? Con đã quên lời ta dặn rồi sao, thứ này không đến lúc vạn bất đắc dĩ không được dùng."

Ôn Kiều Kiều giật mình, cổ tay bị siết đau nhức, nhưng không dám kêu lên.

Ban đầu, nàng ta muốn hỏi xem có thể dùng chiếc vòng này để đối phó Ôn Li hay không, không ngờ phản ứng của Trần thị lại mạnh mẽ như vậy.

Nàng ta không dám chọc giận Trần thị, đôi mắt đỏ hoe, run rẩy nói: "Con... con không muốn dùng, chỉ là thấy nó đẹp nên muốn đeo thử một lát."

"Mẹ đã nói rồi, chiếc vòng tay này rất đặc biệt, phàm là người nhìn thấy nó, trừ phi là người trong lòng con, nếu không tất cả đều phải chết!" Trần thị gằn từng chữ, trong mắt ánh lên tia máu, giọng nói lạnh lẽo như băng.

Ôn Kiều Kiều chưa từng thấy Trần thị đáng sợ như vậy, sợ hãi lùi về sau mấy bước, đến khi dựa lưng vào cửa mới dừng lại.

Trần thị cũng ý thức được mình vừa rồi hơi quá khích, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Lại mở mắt ra, Trần thị đã khôi phục dáng vẻ ôn hòa, đi đến bên cạnh Ôn Kiều Kiều, đưa tay vuốt ve tóc nàng ta.

"Dùng thứ này để đối phó Ôn Li và Nguyễn thị quá lãng phí. Muốn ngăn cản Ôn Li gả cho Ngụy vương có rất nhiều cách, sao con lại chọn biện pháp nguy hiểm nhất là gϊếŧ người?"

Ôn Kiều Kiều thật sự sợ hãi Trần thị lúc này, không dám ngẩng đầu nhìn bà ta, thấp giọng hỏi: "Vậy con có vũ khí lợi hại nào khác?"

Trần thị nâng cằm Ôn Kiều Kiều lên, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta, chậm rãi nói: "Con rất đẹp, đàn ông đều sẽ thích con, con chỉ cần nắm chặt trái tim bọn họ, bọn họ nguyện ý vì con làm bất cứ chuyện gì.

Ánh mắt của con không nên chỉ đặt trên người Ngụy vương, phải biết nhìn xa trông rộng.

Nếu triều đình và quân đội đều có người của con, cộng thêm sự ủng hộ của phụ thân, tương lai con chỉ cần gả vào hoàng thất, gả cho ai, người đó chính là hoàng đế.

Nếu con có thể ngồi trên ngai vàng, thiên hạ này đều nằm trong tay con, muốn chọn ai mà chẳng được?"

Ôn Kiều Kiều nghe mà đầu óc choáng váng, tam quan bị đánh sập. Nàng ta chưa từng nghĩ đến chuyện này, hóa ra còn có thể như vậy?

Sững sờ gần mười lăm phút, trên mặt nàng ta mới lộ ra nụ cười quỷ dị.

Mẫu thân nói đúng, nàng ta nên lợi dụng dung mạo của mình, chỉ cần có quyền lực, Ôn Li, Ngụy vương tính là cái gì?

Ôn Li nghe xong những lời này, kinh ngạc mở to hai mắt. Hảo khí phách!

Thì ra, việc Ôn Kiều Kiều dựa vào đàn ông để trở thành nữ đế, nam sủng vô số, có một nửa công lao là của Trần thị.

Xem ra, nàng ta chính là người chứng kiến Ôn Kiều Kiều từng bước trở thành "hải vương".

Một lát sau, Ôn Kiều Kiều nắm lấy tay Trần thị, kiên định nói: "Mẫu thân, con đã hiểu rồi. Con nhất định sẽ trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ." Sau đó, giọng nàng ta chợt lạnh lùng: "Bất quá, Nguyễn thị cùng con trai của bà ta, còn có Ôn Li, con nhất định phải gϊếŧ bọn họ!"

Ôn Li: "..."

Bọn ta đắc tội gì với ngươi? Chỉ vì mẫu thân ta là chính thê, ca ca ta là đích tử, ta là đích nữ, mà ngươi hận chúng ta đến vậy sao?

"Chuyện của bọn họ tạm thời gác lại. Hai ngày nữa, An vương phi cùng An vương thế tử sẽ vào kinh. An vương là thúc thúc của đương kim Thánh Thượng, tay nắm giữ hai mươi vạn đại quân Tây Bắc, con nhất định phải khiến An vương thế tử thích con." Trần thị vỗ vỗ tay Ôn Kiều Kiều.

"Dạ, con biết rồi."

Gió lạnh bên hồ thổi qua khiến Ôn Li hơi đau đầu, hơn nữa trong viện Trần thị cũng không có tin tức gì hữu dụng, nàng bèn dẫn nha hoàn rời đi.

Nằm trên giường, nàng suy nghĩ miên man.

Ôn Kiều Kiều muốn hại nàng, nàng không thể ngồi yên chờ chết, phải nghĩ cách phản kích.

Hơn nữa, điều khiến nàng khó hiểu là, Trần thị chỉ là một nữ nhân trong hậu宅, tại sao lại biết được tin tức An vương thế tử vào kinh? Bọn họ còn âm mưu gì nữa?

Phải làm sao để điều dưỡng thân thể cho Nguyễn thị?

Nghĩ ngợi một hồi, nàng thϊếp đi lúc nào không hay.

...

Ngày hôm sau.

Sau khi tỉnh lại, Ôn Li dùng linh thức quan sát sân của Ôn Kiều Kiều trước.

Hạ nhân, bà tử đang tưới nước quét dọn, Ôn Kiều Kiều không có ở đây. Chiếc vòng tay màu đỏ đã được cất kỹ vào ngăn kéo.

Hiện tại nàng đã có thể khẳng định, chiếc vòng tay đó chính là Huyết Ngọc Lưu Ly vòng. Trong truyện, Ôn Kiều Kiều đã dùng nó để gϊếŧ chết hoàng đế.

Bất quá, Ôn Kiều Kiều sẽ không dễ dàng sử dụng món đồ này. Hơn nữa, nàng vẫn chưa biết hết công dụng và tác dụng phụ của nó, chờ điều tra rõ ràng rồi tính, tạm thời không cần bận tâm.

Lập Xuân hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu xong, trên bàn đã bày sẵn bữa sáng.

Một chén cháo được nấu kỹ lưỡng, một đĩa bánh bao nhỏ nhắn xinh xắn, bốn đĩa thức ăn đầy đủ sắc, hương, vị.

Còn có... một chén thuốc đen ngòm, bốc mùi kinh khủng.

Mùi hương này khiến Ôn Li nhớ đến thời điểm mới tập tành luyện đan, luyện ra mấy viên thuốc kém chất lượng.

Nàng nhíu mày, bịt mũi uống cạn chén thuốc, sau đó múc một thìa cháo nuốt xuống để át đi vị đắng, mới chậm rãi thưởng thức bữa sáng.

"Lập Xuân, kinh thành nơi nào có nhiều loại dược liệu nhất?" Ôn Li vừa ăn bánh bao vừa hỏi.

Nàng muốn điều trị bệnh cho Nguyễn thị, trước tiên phải tìm hiểu về các loại dược liệu ở thế giới này, sau đó mới có thể điều chế thuốc.

"Thái Y Viện ạ." Lập Xuân không chút do dự đáp.

"Khụ, khụ." Miếng bánh bao mắc nghẹn trong cổ họng Ôn Li. Lập Hạ vội vàng rót một chén trà đưa cho nàng.

Ôn Li uống một ngụm trà, trừng mắt nhìn Lập Xuân: "Thái Y Viện, chúng ta có thể tùy tiện vào đó sao? Nói chuyện phải thực tế một chút."

"Tiểu thư vừa rồi chỉ hỏi nơi nào có nhiều loại dược liệu nhất, cũng không nói là muốn đi vào mà." Lập Xuân biện minh.

Ôn Li: "..."

Ngươi nói cũng có lý.

Lập Hạ vội vàng tiếp lời: "Tiểu thư, Xuân Về Y quán là tiệm thuốc lớn nhất kinh thành, nơi đó có rất nhiều loại dược liệu quý hiếm, chỉ đứng sau Thái Y Viện thôi ạ. Nếu tiểu thư muốn đi, nô tỳ lập tức đi chuẩn bị xe ngựa."

Từ câu trả lời của hai nha hoàn có thể thấy, Lập Hạ chu đáo, cẩn thận, còn Lập Xuân... đúng là có chút "ngốc bạch ngọt".

Nguyên chủ mỗi lần ra ngoài đều thích dẫn theo Lập Xuân, trách không được luôn bị nữ chính thiết kế hãm hại.

Ôn Li thở dài, nói với Lập Hạ: "Được rồi, chuẩn bị xe ngựa đi, lát nữa chúng ta đến Xuân Về Y quán."