Chương 1: Số hiệu A11

Vương Bình An rửa mặt xong xuôi như ngày thường, mang cặp sách trên lưng, chuẩn bị đi học. Hôm nay trong nhà rất yên tĩnh, cậu nghi hoặc đẩy cửa phòng bố nuôi ra, đôi mắt hơi co lại.

Máu, khắp nơi toàn là máu.

Một chàng trai trẻ tuổi xa lạ ngồi trên chiếc giường vương vãi đầy máu, trong tay cầm điếu thuốc lá, cổ áo hơi mở rộng một chút, nơi đáy mắt lộ vẻ hào sảng như không bị trói buộc bởi bất cứ điều gì vậy.

Anh ta có vẻ bề ngoài cực kỳ xuất chúng, dáng người đỉnh y hệt như nam người mẫu. Vai rộng eo nhỏ đôi chân dài, trông anh ta giống như quốc vương ngạo mạn hạ mình đi vào trong gian phòng đơn sơ này, không hợp với khung cảnh trước mắt một chút nào.

Nếu không phải đôi giày được đặt làm riêng của anh ta đang giẫm lên mặt bố nuôi của Vương Bình An, bên trên giày dính đầy máu thì cậu sẽ cho rằng mình gặp được một thiếu gia tài phiệt ở một buổi tiệc rượu nào đó rồi.

Đương nhiên, dù đối phương có thật sự là thiếu gia tài phiệt đi chăng nữa thì cũng có kiểu tính cách hung bạo muốn bắt nạt người khác làm thú vui thôi. Để ý đến ánh mắt của Vương Bình An, Bách Lăng dùng lực ép mũi giày nhiều hơn nữa, đế giày mạnh bạo ép vào mặt người đàn ông trung niên khiến ông ấy sưng cả mặt mũi.

Lúc Vương Bình An đang siết chặt nắm đấm muốn động thủ thì mấy người mặc đồ đen canh giữ cạnh cửa lập tức khống chế cậu.

Vương Bình An nhếch môi, không hề giãy dụa, cậu lo âu nhìn Vương Độ đang nằm trong vũng máu vương vãi khắp nơi đó: "... Bố?"

"Bình An, bố không sao, đừng sợ!" Thấy có động tĩnh Vương Độ la lớn.

Cuối cùng Bách Lăng cũng uể oải ngẩng đầu nhìn về phía Vương Bình An, khoảnh khắc nhìn thấy rõ gương mặt của cậu, ánh mắt anh ta như bắn ra một tia sáng, ngay cả thuốc lá cũng quên rút ra.

Một lúc lâu sau, Bách Lăng mới thu hồi sắc mặt kỳ lạ của mình, hừ lạnh nói.

"Ngoại hình thật sự rất giống, không uổng phí tiền mà."

"Số hiệu A11, biết tôi tìm cậu bao lâu rồi không? Vào một năm trước, nếu không phải cái người mà cậu gọi là bố nuôi này trộm cậu đi thì chủ nhân mới không đến nỗi đến tận bây giờ mới tìm thấy cậu."

Anh ta nói: "Ngoan ngoãn theo chủ nhân về nhà đi."

Số hiệu A11, người đàn ông trẻ tuổi tự xưng là "Chủ nhân"... Vương Bình An bỗng nhớ về việc bố nuôi luôn nhắc đến những lời nói kia, đột nhiên cậu cảm nhận được sự ảo tưởng hoang đường.

Bố nuôi cậu luôn bảo rằng thế giới này là một cuốn tiểu thuyết, cậu là một thứ đồ chơi nhân tạo, là người nhân tạo thế thân mà bọn công đó mua về, tiếp nhận tình yêu thương mà bọn họ cầu không được cùng tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt.

Cuối cùng, cậu sẽ bị bọn họ đùa giỡn đến chết.

"Khụ... Khụ khụ... Bình An, đi với cậu ta đi." Vương Độ vừa ho khan vừa nói: "Nhất định phải nhớ kỹ những lời bố nói, bảo vệ mình cho tốt!"

Ông ấy lại nghiêm túc há to miệng, Vương Bình An nhìn nhiều lần mới hiểu được khẩu ngữ của ông.

"Đừng sợ mà không làm, coi như bị đâm vài lần thôi!"

Vương Bình An: "..."