Chương 18: Nơi ở

Tống Hoà ngủ cũng không sâu lắm, mơ mơ màng màng cảm giác như lại lên một chiếc xe khác, xe chạy được một lúc thì dừng lại, cô được đặt lên giường.

Lại ngủ thϊếp đi một lúc, khi tỉnh dậy thì trời đã tối.

Vừa mở mắt ra chính là một căn phòng tối tăm, điều này khiến trong lòng cô đột nhiên sinh ra sợ hãi.

Cô sợ bóng tối, buổi tối phải bật đèn mới dám đi ngủ.

Tống Hoà nhìn chằm chằm vào bóng tối, cánh tay ở bên hông không ngừng siết chặt, cô nắm lấy tấm chăn mỏng đắp trên người, bên tai là tiếng hít thở dồn dập của chính mình, trong đầu không khống chế được mà hiện ra một số hình ảnh hung ác.

Ngay khi cô lấy hết can đảm vén tấm chăn mỏng trên người nhảy xuống khỏi giường rồi chạy về phía có ánh sáng, thì ánh sáng đột nhiên trở nên lớn hơn.

Thì ra đó là một cánh cửa, cửa được mở ra từ bên ngoài, ở cửa xuất hiện một bóng người cao lớn, đứng ngược sáng, chặn đi phần lớn ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào.

Tống Hoà hoảng sợ đến mức không kịp dừng lại, trực tiếp đυ.ng phải người đàn ông trước mặt, bị hắn duỗi tay đỡ lấy.

Lúc ôm lấy sự mềm mại này vào lòng, trên khuôn mặt lãnh đạm của Tù Nhất xuất hiện sự kinh ngạc rõ ràng, hắn thuận tay lập tức bế người trong lòng lên, một tay ôm, tay còn lại chạm vào sợi dây thừng bên cạnh cửa kéo ra, đèn trong phòng lập tức sáng lên.

Tù Nhất cũng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và mồ hôi lạnh trên đầu Tống Hoà.

Hắn cũng không bỏ lỡ sự sợ hãi trong mắt cô.

“Gặp ác mộng?” Hắn duỗi tay chạm vào mặt cô, giọng nói trầm thấp, hơi ấm khô khốc trong lòng bàn tay khiến người ta yên tâm.

Nỗi sợ hãi trong lòng Tống Hoà đã tiêu tan đi không ít. Để không bị ngã xuống, cô vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông, lúc nghe thấy giọng nói của hắn biểu cảm còn hoảng hốt, không lên tiếng trả lời.

Tù Nhất đã kết luận cô đang gặp ác mộng nên cũng không nói gì nữa, chỉ đưa một tay ra sau lưng cô nhẹ nhàng vuốt ve, môi nhẹ nhàng cọ qua khuôn mặt cô như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy. Chỉ là trong mắt hắn rõ ràng là sự đau và ái dục của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ.

Không biết qua bao lâu, cảm xúc của Tống Hoà mới hoàn toàn bình tĩnh lại, lúc này mới nhận ra trên người ướt đẫm mồ hôi, nhớp nháp và khó chịu.

Cô cúi đầu xuống thì thấy mình đang mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen, rõ ràng là của đàn ông, rất to rộng, cổ áo lỏng lẻo, lộ ra một bên bả vai và gần hết bộ ngực trắng nõn của cô.

Áo cũng rất dài, dài đến dưới đùi Tống Hoà một chút, xem ra người mặc như vậy cho cô thậm chí còn chưa mặc quần cho cô.

Không chỉ quần, ngoại trừ chiếc áo ngắn tay này cô không mặc cái gì khác nữa.