Chương 2: Bị bắt đi

Đi ra ngoài nắng có chút quá gắt, cô cất điện thoại di động đi và suy nghĩ xem trưa nay nên ăn lẩu cay hay mấy món xào tự làm. Món xào nhà làm khá ngon nhưng cô chủ quán lại quá nhiệt tình và luôn muốn giới thiệu con trai cho cô, điều này khiến Tống Hoà có chút không chống đỡ được.

Cô chỉ muốn đi làm thêm, kiếm nhiều tiền sau này mua một căn nhà nhỏ, có đủ cơm ăn áo mặc, cô cũng không có ý định tìm một người đàn ông để kết hôn...

Suy nghĩ này khiến Tống Hoà kiên quyết dự định đi qua lối đường hầm, và đến nhà hàng Malatang đối diện.

Còn có thể mua một ly nước đậu xanh đá ở nhà bên cạnh, đó là thứ thú vị nhất để ăn vào mùa hè.

Một chiếc Land Rover màu đen đỗ cạnh lối vào đường hầm chưa đầy nửa phút rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này, hòa vào dòng xe cộ phía trước rồi phóng ra khỏi thành phố trên đường cao tốc.

Chiếc Land Rover lái về phía đông nam dọc theo đường cao tốc.

Ở hàng ghế phía sau xe, một người đàn ông tóc cắt ngắn, mặt mày dữ tợn cẩn thận ôm Tống Hoà vào lòng. Tống Hoà cao 1m67, khi nằm trong lòng ngực của hắn lại trông đặc biệt nhỏ nhắn.

Cô cũng không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết bản thân muốn đi qua đường hầm để ăn Malatang. Kết quả là vừa mới bước xuống cầu thang thì tầm nhìn đột nhiên tối sầm lại, chờ khi tỉnh lại thì người đã ở trên xe.

Ngoài người đàn ông bế cô lên xe còn có một tài xế khác, tuy cô còn tỉnh táo nhưng thân thể lại mềm nhũn như bông, không còn sức lực. Giờ phút này cô giống như một con búp bê được người đàn ông tóc ngắn ôm vào lòng, toàn thân bị hơi thở đầy hormone nam tính của hắn bao quanh.

Lúc Tống Hoà vừa mới tỉnh lại thiếu chút nữa thì sợ đến phát khóc. Nhìn thấy mắt cô đỏ hoe, người đàn ông có chút hoảng loạn, nhíu chặt đôi lông mày rậm, lòng bàn tay thô ráp chạm vào khóe mắt cô, giọng nói thô bạo nói: “Khóc cái gì? Tôi cũng không gϊếŧ em.”

Lời này vừa dứt, phía trước truyền đến một tiếng cười khẽ.

"Anh cười cái rắm!" Người đàn ông đang ôm cô lập tức rống lên với người lái xe ở phía trước một câu. Sau khi hét xong, gã lại cúi đầu tiếp tục nhìn cô: "Ông đây nói thật, tôi thích em, thương em còn không kịp, sao có thể gϊếŧ em chứ?"

Tống Hoà ngơ ngác, có quá nhiều nam sinh tỏ tình với cô, thậm chí có cả con gái cũng vậy, nhưng cho tới bây giờ chưa có ai trực tiếp đánh cô bất tỉnh rồi bắt cóc lên xe. Huống hồ, cô căn bản không quen biết người đàn ông này!