Chương 4

Đinh Hàm Lộ cực kỳ tuyệt vọng, cả người đều không khống chế được run lên.

Mặt rỗ thô bạo véo lên âm môi bé, cảnh cáo, nói với người tới: “Anh lại đây kiểm hàng đi!"

Gần như vậy, Ngụy Kiến Quân thấy rõ hơn.

Mặt cô tràn đầy nước mắt, nước mắt như làm ướt hết tóc của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, đỏ như hoa hồng trong tuyết, rất chói mắt.

Đôi mắt Ngụy Kiến Quân tối sầm.

Hắn từng bước từng bước đi tới, kéo hai chân cô ra, hai chân trắng nõn tinh tế, giữa hai chân lộ ra màu hồng. Tay mặt rỗ cầm một dụng cụ màu bạc, đó là lỗ tròn, cắm vào trong lỗ hổng bí ẩn đó rồi căng nhẹ ra.

Ngụy Kiến Quân trực giác tay của mặt rỗ quá chướng mắt, hắn giơ tay nắm lấy tay mặt rỗ.

“Này này này, đừng động mạnh quá, màиɠ ŧяiиɧ dễ rách lắm đấy." Mặt rỗ vội vàng nói lên.

Cả người Đinh Hàm Lộ run lên, cảm giác dị vật chống lên bướm khiến cô rất khó chịu. Chớ nói chi là nơi riêng tư của cô chưa bao giờ có người tiến vào, trong ngây ngô mang theo chút đau đớn, cô chỉ cảm thấy khó xử lại thống khổ, âm thanh mang theo đau đớn tràn ra từ trong miệng cô.

giọng nói đó run rẩy, mang theo áp lực đau khổ của người phụ nữ.

Cánh tay Ngụy Kiến Quân căng thẳng, mặt mày hung lệ nhìn mặt rỗ: "Cô ấy là của tôi.”

Ánh mắt của hắn hung hãn như dã thú, mặt rỗ nhìn mà tay không khỏi buông lỏng, hơi bị dọa. Sau khi kịp phản ứng, mặt rỗ mới ưỡn ngực, run rẩy nói: “Giá cao lắm đấy, anh biết chưa?”

“Mau nhìn đi, bên trong bướm, chỗ âʍ đa͙σ đó, có thấy không? Màng thịt mỏng màu trắng đó.” Mặt rỗ nói muốn khoa tay múa chân, nhưng dáng người giống như sắt thép của người đàn ông trước mắt này, cơ bắp phồng lên, cùng với lệ khí trên mặt mày, đều làm cho hắn ta không dám tới gần.

Càng sợ hãi, hắn ta nói càng lớn tiếng.

“Rất rõ ràng, ngoại trừ màng mỏng màu trắng chính là mị thịt đang muốn rụt lại, mẹ kiếp, con ả này thật là mẫn cảm, mới nói có mấy câu mà đã mấp máy lỗ bướm như đang thở.” Mặt rỗ còn đang nói.

Nhưng giây tiếp theo.

Cả người hắn ta bị bay thẳng ra ngoài.

Ngụy Kiến Quân thật sự có thấy cái dụng cụ lạnh lẽ đang căng cái lỗ thịt ra. Vách thịt bắt đầu khởi động, giống như là đầu lưỡi, a không, giống như là cánh hoa, vách thịt kia như đang muốn khép chặt lại.

Ngụy Kiến Quân nhìn, không biết vì sao, rất muốn dùng tay đâm vào, sờ sờ ấn, xem là cảm giác gì.

Hắn cảm giác ©ôи ŧɧịt̠ của mình đang trướng lên, hắn biết, mình là đang muốn đút ©ôи ŧɧịt̠ vào. Nhắm mắt lại, Ngụy Kiến Quân bình phục hơi thở của mình, rút thiết khí ra.