Chương 8

Quá gầy, phải bồi bổ.

Ngụy Kiến Quân mang gà rừng đi ra ngoài gϊếŧ thịt.

Nấu canh gà.

Dùng canh gà làm nước canh, nấu mì, cho đùi gà vào, còn có tim gà và trứng gà. Vừa làm đã đến mặt trời lặn, mẹ Ngụy vẫn nhìn trong sân lầm bầm: "Này ông, Kiến Quân đúng là một người thương vợ, đã nấu mì còn phải cho vợ ăn chung với canh gà nữa.”

Cha Ngụy ngưng hút thuốc, nhìn sự ghen tị tràn ngập trong ánh mắt của vợ, lạnh lùng liếc bà: "Bà cũng đừng quấy rối, Kiến Quân nhà ta hiếm lắm mới thích một cô gái mà!”

“Ông nói gì vậy?” Mẹ Ngụy chua xót, buồn bực quay đầu nhìn căn phòng.

Thật sự là một người rụt rè, ông trời phù hộ, phải sinh một bé trai.

Mẹ Ngụy lẩm bẩm một hồi lâu, ba Ngụy không kiên nhẫn một tiếng "Được rồi, nếu bà rảnh rỗi thì đi xem vườn rau, bắt côn trùng đi.”

Làm cho mẹ Ngụy ngậm miệng lại.

Ngụy Kiến Quân bưng một chén lớn mà hắn cẩn thận làm ra, sau khi nhìn thấy cha mẹ, nhất là vẻ mặt rõ ràng đang rất khó chịu của mẹ.

Ngụy Kiến Quân dừng một chút, đi tới trước mặt mẹ Ngụy: "Mẹ, mông người phụ nữ này rất lớn! Con thấy nhất định sẽ sinh con trai, nhưng cô ấy ngoại trừ mông to ngực lớn, eo quá nhỏ, con sợ sau này không đủ chỗ cho con trai con ở, nên bồi bổ cho cô ấy thật tốt.

Mẹ Ngụy lập tức mặt mày hớn hở: "Kiến Quân à, con nói đúng.”

Bà lẩm bẩm: "Kiến Quân năm đó làm cho bụng mẹ rất lớn, thôi bồi bổ cho vợ con đi, để cháu trai của mẹ có chỗ ở thật thoải mái.”

Ba Ngụy khụ một tiếng, phất phất tay: "Được rồi, sắp tối rồi, đừng trì hoãn tân hôn nữa Kiến Quân.”

“Cha, mẹ, hai người ăn nhiều một chút, ngày thường ăn gì hai người cũng luyến tiếc, hôm nay là đêm tân hôn của con, lại ngày đại hỉ, nên phải ăn nhiều một chút." Ngụy Kiến Quân dặn dò.

Chỉ nói một đoạn, đã khiến cha mẹ Ngụy cười rộ lên: "Cha mẹ biết rồi, mau đi đi con, đừng trì hoãn tân hôn.”

Ngụy Kiến Quân ừ một tiếng, bưng một chén lớn vào phòng.

Trong phòng, Đinh Hàm Lộ ngồi thẳng người, hai tay nắm chặt lấy mép giường, nghe được tiếng cửa mở ra, cô lập tức nghiêng đầu nhìn.

Ánh mặt trời chiều rất ấm áp, đôi mắt của cô gái nhỏ giống như bị nước rửa qua, hơi rưng rưng lấp lánh.

Cũng không phải là bị nước rửa qua, trong mắt Ngụy Kiến Quân, cô đẹp đến lạ, làm cho hắn nhịn không được nuốt nước miếng.

Hoá ra đây là cảm giác được nhìn gái đẹp ăn cơm.

Ngụy Kiến Quân muốn cô gái nhỏ ăn mì, còn anh sẽ “ăn” cô gái nhỏ.