Chương 101

Editor: tiểu mao

Nguồn: Cung Quảng Hằng

Khi Vu Hà tỉnh lại, là ở ICU (1) của bệnh viện.



ta rất hoang mang,

không

biết sao mình lại ở đây.

Y tá phụ trách tới kiểm tra

một

chút, giọng



ta khàn khàn hỏi: “cô

ơi, cháu bị sao vậy ạ.”

Y tá trung niên nhìn



ta

một

cái,

nói: “Buồng trứng bị kí©h thí©ɧ quá độ, tràn dịch màng phổi hai bên (2), hôn mê ba ngày.”

Những thuật ngữ y học này

không

thể giải quyết được hoang mang của Vu Hà,



ta hoàn toàn nghe

không

hiểu, đôi mắt bối rối.

Y tá vừa nhìn liền biết,

nói: “Đợi bác sĩ tới

nói



hơn.”

Bác sĩ nhanh chóng

đi

tới,

hắn

kiểm tra

một

hồi, gật

nhẹ

đầu, hỏi: “Cháu bao nhiêu tuổi?”

Vu Hà

nói: “Mười chín ạ.”

Bác sĩ hỏi: “Vẫn

đang

đi

học à?”

Vu Hà

nói: “Vâng.”

Bác sĩ

nói: “Gọi điện thoại cho người nhà

đi, bảo người nhà mau chóng tới đây.”

Sinh viên mười chín tuổi

thật

ra cũng trưởng thành rồi, nhưng ở quốc gia này, bình thường cũng

không

xem sinh viên còn

đang

đi

học là người trưởng thành. Vừa có chuyện là

đi

tìm người lớn.

Vu Hà sững sờ

nói: “Nhà cháu

không

phải ở đây, bố mẹ

không

tới được.”



ta nhìn sắc mặt bác sĩ lẫn y tá đều

không

tốt lắm, vội

nói: “Cháu cũng lớn rồi, nếu có chuyện gì cứ

nói

thẳng với cháu là được.”

Bác sĩ tạm hoãn

một

chút, hỏi



ta: “Bạn học, có phải cháu

đi

bán trứng

không?”

Vu Hà giả ngu

không

chịu nhận: “không

có, cháu

không

có.”

Chuyển đến

nói

dối, phản ứng cực nhanh. Bác sĩ

không

biết



bé này là thông minh hay là ngốc nữa.

hắn

có phần tức giận

nói: “Cháu đừng có phủ nhận nhanh thế, cháu cứ xem trước tình huống của mình rồi suy nghĩ xem nên

nói

như thế nào.”

Vu Hà có chút mờ mịt, nhưng bác sĩ để



ta nhìn,



ta liền chống người dậy, hơi ngẩng cổ lên, nhìn thoáng qua, lập tức giật nảy cả mình, thiếu chút

thì

hét lên: “Bụng cháu sao thế này?”

Bụng



ta phồng lên, y như phụ nữ có thai.

Vu Hà sợ phát khóc.

Bác sĩ

nói: “Buồng trứng của cháu bị hư tổn, sau này...

không

thể sinh con nữa.”

Vu Hà khựng lại, đối với con nít gì đó,

không

thực

sự

có cảm xúc gì, có chút ngơ ngác hỏi: “Vậy... Vẫn có thể lấy trứng phải

không?”

Nếu đây là con của mình, bác sĩ chắc

sẽ

lôi xuống mà hung hăng đập cho

một

trận! Y tá tức quá hóa cười.

“Lấy trứng?”



ấy

nói, “Cháu suýt nữa

thì

chết đấy có biết

không? Cháu hôn mê ba ngày, ròng rã cứu chữa suốt ba ngày!”

thật

ra chuyện sinh đẻ, hôn mê, suýt chết gì đó đều chẳng thể đánh sập Vu Hà.



ta luôn cảm thấy y học

hiện

đại

không

có gì là

không

chữa khỏi trừ ung thư ra.

Thứ đánh sập Vu Hà là giấy tờ bệnh viện.

Thanh niên mà

không

trải qua

một

trận bệnh nặng,

sẽ

không

thể hiểu được rốt cuộc là bị bệnh nằm viện tốn bao nhiêu tiền. Đặc biệt là ICU.

Trước đó cứu chữa ba ngày ở ICU, mỗi ngày

một

vạn năm, sau hai ngày

thì

mỗi ngày sáu ngàn, chưa tính phí phòng bệnh

thì

đã

là năm vạn bảy. (đáng lẽ phải là hai vạn bảy mới đúng cơ mà bản gốc đúng là năm vạn bảy

thật)



ta bán chút trứng, đau đến mức nằm

trên

bàn giải phẫu kêu quỷ khóc sói gào, buồng trứng bị đâm hơn mười lỗ, dẫn tới cả đời

không

thể sinh con, cũng mới chỉ được có

một

vạn mà thôi.

Còn chưa đủ tiền

một

ngày ở ICU.

Di động vẫn luôn nhấp nháy, bên cho vay điên cuồng gọi điện thoại cho



ta.

Càng khất nợ, tiền lời càng nhiều.

Vu Hà tuyệt vọng triệt để.

Bạch Lộ còn có bạn bè chịu kéo



nàng, bố mẹ có năng lực xóa sạch nợ cho.

Vu Hà cái gì cũng

không

có.



ta đến từ trấn

nhỏ, thu nhập bình quân đầu người chỉ có ba ngàn.



ta thiếu nợ,

không

chắc bố mẹ có thể trả nổi.

Vu Hà trong

sự

tuyệt vọng,

đi

lên sân thượng bệnh viện.

Trong trường học, tất cả mọi người đều

đang

tham gia thi môn cuối cùng của kỳ, ngay lúc múa bút thành văn ấy, Vu Hà từ

trên

sân thượng bệnh viện nhảy lầu tự sát.

Kiếp trước,



ta cùng làm thêm với Kỷ An Ninh ở NL. Triệu Thần theo đuổi Kỷ An Ninh mà đuổi tới NL.

Vu Hà thấy



Triệu Thần là kẻ có tiền,



ta ra mặt giúp Kỷ An Ninh chặn Triệu Thần lại, thực tế là bí mật tiếp xúc với Triệu Thần,

nói

rằng



ta có thể giúp Triệu Thần theo đuổi Kỷ An Ninh.

Ý định ban đầu của Vu Hà chỉ là muốn chút tiền trà nước.



ta

không

nghĩ tới, Triệu Thần là người có thể làm nên “chuyện lớn”.

Những kẻ có mùi giống nhau luôn có thể ngửi ra mùi vị của nhau. Triệu Thần liếc phát liền biết sóng ngầm chuyển động trong mắt đầy khát khao tiền bạc của



ta.

Đúng lúc,

hắn

cái gì cũng

không

có, chỉ có tiền.

một

trận thỏa thuận đốn mạt

đã

được giải quyết dưới

sự

thối nát của lương tâm.

Triệu Thần cho Vu Hà

một

gói thuốc, Vu Hà bỏ gói thuốc kia vào cốc nước cho Kỷ An Ninh, tay run run bưng cho Kỷ An Ninh.

không

ngờ, Kỷ An Ninh là người có lòng phòng bị với



gái

lòng tham nặng nề,



nhạy bén phát

hiện

chân tướng, sau đó bỏ chạy.

Rồi chết.

Triệu Thần cho Vu Hà

một

số tiền lớn để bịt miệng, so với hứa hẹn trước đó của

hắn

còn nhiều hơn.

Vu Hà dùng số tiền đó trả sạch nợ.

Trở lại trường học, bạn học

nói

với



ta: “Nghe gì chưa, trường mình có con kia tới chỗ thanh sắc làm thêm, nảy ra tranh chấp với khách làng chơi, trong cơn tức giận

đã

nhảy lầu.”

Vu Hà cười lớn, phụ họa thêm: “Đúng vậy, đúng là

không

biết

yêu

bản thân.”

Sau đó, Triệu Thần đột nhiên chết.

Vu Hà nghe được tin, suýt

thì

điên luôn, Triệu Thần ngã ngay chỗ Kỷ An Ninh ngã chết.

Vu Hà hiểu ra, đây là có người tới báo thù cho Kỷ An Ninh.



ta bị dọa, cứ trốn ở trong ký túc xá, chỗ nào cũng

không

dám

đi.

May mắn là, hình như

không

ai biết có ta cũng có chân trong chuyện này.

không

ai tới tìm



ta báo thù.

Càng may mắn hơn là, người chơi chết Triệu Thần bị người ta báo án, bắt được, Thế mà lại là người vẫn luôn theo đuổi Kỷ An Ninh, bị Kỷ An Ninh từ chối, Văn Dụ.

Đó cũng là đại thiếu gia có tiền, Kỷ An Ninh này là cái vận cứt chó gì, có điều kiện tốt như vậy mà còn

không

chịu sống cho tốt.

Quá ngu.

Vu Hà trải qua

một

lần như thế, bị dọa cho tỉnh ra, cũng thoát khỏi vũng bùn vay mượn.



ta học tập

thật

giỏi, sau khi tốt nghiệp đại học liền tìm

một

công việc, dựa vào

sự

thông minh lanh lợi, thủ đoạn quan hệ xung quanh, còn sống rất tốt.

Dưới ánh mặt trời, sống rất sung sướиɠ.

Chỉ là toàn bộ những thứ trước đó, đều ở kiếp này, bởi vì Kỷ An Ninh sống lại mà thay đổi.

Vẫn là câu

nói

kia,

không

tin ngẩng đầu mà xem, trời xanh

không

tha ai bao giờ.

Mấy bạn học trong trường hoàn toàn

không

biết chuyện này.

Bệnh viện thông qua “Cố vấn” trong điện thoại của Vu Hà, liên hệ với trường học. Trường học lại liên hệ với bố mẹ Vu Hà, rồi vội vàng chạy tới giải quyết hậu quả.

Trong điện thoại Vu Hà đều là tin nhắn thúc nợ.

Bác sĩ có thể chứng minh,



ta bán trứng,

không

giải thích gì thêm, chỉ có thể là mua bán ngầm, bán trứng phi pháp.

Cái này thực

sự

không

phải chuyện tốt gì, nhân viên nhà trường có xu hướng đè xuống vụ bê bối này.

Vì vậy mà sinh viên

không

biết. Bọn họ

đã

thi xong, tương đương giải phóng thêm lần nữa. Từng ký túc xá, câu lạc bộ vội

đi

liên hoan, hát karaoke,

đi

chơi cùng nhau.

Văn Dụ

nói

với Kỷ An Ninh rằng công ty có việc muốn

anh

đi

công tác, giấu giếm Kỷ An Ninh

đi

một

chuyến đến thành phố Du, gặp

một

người, nhanh chóng trở về.

“đi, chúng ta

đi

thủ đô.”

anh

cười

nói.

Kỷ An Ninh dùng tro cốt bà ngoại làm

một

viên kim cương nhân tạo, khảm thành mặt dây chuyền, đeo ở cổ.



đưa bà ngoại đến thủ đô, ngắm quảng trường, nhìn thành lâu, xem kéo cờ, thăm cố cung, xem trường thành, mười ba lăng.

Những nơi bà ngoại hứa với

cô, đợi



lớn lên

sẽ

đưa



đi,



mang bà

đi

xem hết.

Văn Dụ nắm tay

cô,

đi

cùng

cô.

Chuyện Vu Hà vỡ ra là vào tháng tám.

Đến thời gian trả nợ, đám chủ nợ

không

liên lạc được với Vu Hà, thế là quay ra phá mấy người trong danh bạ



ta. Đặc biệt là những người được ghi chú có vẻ rất thân thiết.

Thứ thực

sự

bùng nổ, là nhà Vu Hà chụp ảnh để vay, thả ra ảnh khỏa thân của Vu Hà.

Vu Hà giỏi về luồn cúi,

yêu

quý giao tiếp, bên trong danh bạ có rất nhiều số của bạn học.

Thế là, rất nhiều bạn học đều nhận được ảnh khỏa thân của Vu Hà.

Tin Vu Hà chết cũng

không

giấu được, diễn đàn trường Hoa đại liền bùng nổ.

Mạnh Hân Vũ muốn điên rồi.

Cho dù

đã

trải qua chuyện của Bạch Lộ, Vu Hà vẫn đột phá cực hạn tưởng tượng của



nàng.



nàng cảm thấy thế giới này

thật

huyền huyễn,

không

phải thế giới bình thường mà



nàng biết.

Mạnh Hân Vũ gọi điện thoại qua cho Bạch Lộ, biểu cảm nghiêm nghị, ép hỏi



nàng có phải từng làm chuyện vay tiền bằng ảnh nude này

không.

Bạch Lộ cũng rất suy sụp.

“không

có!

thật

sự

không

có! Tớ từng gặp rồi, bọn họ lừa tớ

trên

wechat, tớ

không

làm! Xóa bọn họ luôn! Tớ

thật

sự

không

có! Tiền tớ trả hết rồi!”

Cúp điện thoại,



nàng mở diễn đàn lên. Có người đem ảnh Vu Hà

đã

che đăng lên.

Có người còn ác liệt hơn, che cũng

không

thèm che, trực tiếp đăng ảnh



lên.

Rất nhiều bài viết bao phủ đầu diễn đàn, Bạch Lộ xem thời gian rất lâu, cuối cùng chỉ dư lại hai chữ “Nghĩ mà sợ”.

* gốc là hậu phạ: hậu là sau, phạ là sợ hãi.

Kỷ An Ninh cũng

đang

nhìn bài viết

trên

diễn đàn.

Những bài viết kia còn đào ra, Vu Hà là sinh viên, còn chưa

đi

làm chính thức

đã

cõng hơn ba mươi vạn tiền nợ. (khoảng hơn tỷ)

Hơn ba mươi vạn là bao nhiêu tiền đây?

Với dạng người như Văn Dụ mà

nói,

anh

hay tụ họp với bạn bè dịp cuối tuần, có đôi khi

không

chỉ ba mươi vạn.

Đối với Triệu Thần mà

nói, cũng chẳng to tát gì.

Nhưng với Vu Hà là cả

một

cái mạng.

Kỷ An Ninh, hoặc là chính

cô. (khúc này đọc hơi bối rối)

Văn Dụ cũng là trong nhóm chat của lớp thấy bạn học spam. Vừa quay đầu, liền thấy Kỷ An Ninh vẫn luôn nhìn bài viết,

không

biểu cảm gì.

anh

dừng

một

chút hỏi: “Em biết à?”

Kỷ An Ninh im lặng

thật

lâu, mới

nói: “Người lừa em đến khách sạn Ngân Hải.”

không

khí ngưng đọng.

Chờ

một

lúc, Văn Dụ cười lạnh

một

tiếng.

“A.”

Nghỉ hè chớp mắt

đã

kết thúc, các bạn học nhao nhao quay về trường, Triệu Thần cũng

không

ngoại lệ.

Hôm nay

hắn

tới trường học, lại phát

hiện

chỗ đậu xe trước cổng trường bị mấy thùng chiếm chỗ, lộn xà lộn xộn chẳng tìm được chỗ mà đậu. Nhân viên bãi gửi xe cũng chả biết

đi

đâu.

Triệu Thần hết cách, đành phải quay đầu, đem xe đỗ ở quán KFC bên đường đối diện.

hắn

lên học nửa buổi, điểm được cái tên, liền quyết định trốn học môn buổi chiều. Các bạn học đều ùa về phía nhà ăn,

hắn

lại

đi

về phía bên ngoài trường.

đi

tới cổng trường Hoa đại, cách con đường cái có thể trông thấy xe mình ở quán KFC đối diện. Triệu Thần nhấc chân bước lên con đường nhựa.

Tiếng thắng xe chói tai vang lên, người qua đường vội vàng

không

kịp chuẩn bị, đợi đến khi nghe được tiếng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy

một

người trẻ tuổi bị

một

chiếc xe taxi nghiến dưới bánh xe.

Có người xông lên dùng sức đập cửa sổ xe,

nói

cho lái xe

đã

đυ.ng trúng người. Lái xe giống như bị dọa đến phát sợ, ngơ ngơ ngác ngác, bối rối mà lùi xe.

Bị nghiến thêm lần nữa.

Người nhìn từ xa đều biết, cái người bị nghiến dưới bánh xe kia,

đã

hết đường sống.

Kỷ An Ninh nắm tay Văn Dụ, đứng ở cổng trường, tận mắt thấy toàn bộ quá trình Triệu Thần tử vong.

Kỷ An Ninh quay sang nhìn Văn Dụ.

Văn Dụ nhìn về giữa đường, dưới bánh xe tràn ra màu đỏ sậm của máu, biểu cảm lạnh nhạt, bình tĩnh

không

lay động.

Buổi trưa

anh

nói

muốn

đi

ăn KFC,

đã

rất kỳ quái. Ra đến cổng, cứ đứng ở đây

không

đi, càng kỳ quái hơn.

Tới tận khi nhìn thấy màn này, Kỷ An Ninh cuối cùng cũng

không

thấy kỳ lạ nữa.



thu tầm mắt lại, nhìn về phía giữa đường.

Có người báo cảnh sát, có người ngồi xuống muốn nhìn xem có còn sống được

không, có người vỗ cửa sổ kêu xuống xe.

Lái xe giống như bị dọa phát ngốc, cứ ngây ngốc ngồi trong xe

không

nhúc nhích.

Kỷ An Ninh giật giật bờ môi,

nói: “Tài xế...”

“không

sao đâu.” Văn Dụ

nói.

Nghĩ ra, hẳn là

anh

đã

có sắp xếp.

Kỷ An Ninh khẽ thở dài.

Văn Dụ quay sang: “Em than thở cái gì?”

Kỷ An Ninh

nói: “Em nghĩ là

anh

đã

hứa với em rồi.”

Văn Dụ cười giả lả

nói: “anh

hứa với em

không

tự mình ra tay.”

Nhưng

không

hứa là

không

ra tay với Triệu Thần.

(1) ICU: phòng chăm sóc đặc biệt, dành cho bệnh nhân bị bệnh nặng hoặc bị đe dọa đến tính mạng, cần được chăm sóc liên tục, giám sát chặt chẽ từ các thiết bị hỗ trợ

sự

sống và thuốc để đảm bảo các chức năng cơ thể được bình thường.

(2) Tràn dịch màng phổi: là thuật ngữ dùng để chỉ về tình trạng tích tụ dịch (có thể là máu, dịch hoặc khí) trong khoang trống giữa phổi và thành ngực vượt quá mức cho phép.