Chương 105: Sau khi cưới (1)

Editor: tiểu mao

Nguồn: Cung Quảng Hằng

Văn Quốc An thực

sự

rất khát vọng được ôm cháu trai. Cháu

gái

cũng được, như nhau như nhau thôi.

Năm đó ông phong lưu

không

bị ràng buộc, sống tới tuổi trung niên mới kết hôn,

không

để cho bố mẹ mình được nhìn thấy Văn Dụ ra đời, bọn họ phải mang theo tiếc nuối mà ra

đi. Bây giờ ông vô cùng sợ sệt quả báo

sẽ

ứng lên người mình.

Lúc trẻ

không

sợ hãi, đến lúc già rồi liền biết sợ cái này cái nọ.

Kỷ An Ninh vào nghỉ hè năm hai kết hôn với Văn Dụ, trở thành con dâu Văn gia, Văn Quốc An liền lặng lẽ suy nghĩ về chuyện này.

Tân hôn năm đầu tiên, ông

không

nói. Dù sao cũng phải cho đôi vợ chồng trẻ có thời gian riêng chứ.

Đợi đến khi Kỷ An Ninh học xong năm ba, lúc này tân hôn cũng

đã

đầy

một

năm, Văn Quốc An bắt đầu ngo ngoe muốn động, nóng lòng muốn thử.

Đầu tiên, ông xách Văn Dụ đến trước mặt để

nói

chuyện này, giả nghèo giả khổ: “Con cũng

không

thể để ta giống ông nội con chứ, đến chết cũng

không

nhắm mắt.”

Văn Dụ: “...”

không

phải là do bố tự tạo nghiệp à?

Văn Dụ kiên trì chống đỡ thế công trước mắt,

nói: “Con cũng đâu phải do mình con sinh, An Ninh cũng phải đồng ý mới được.”

Văn Quốc An vui sướиɠ, lập tức thu nước mắt,

nói

với Văn Dụ: “Vậy con

nói

chuyện

thật

tốt với con bé. Ninh Ninh là đứa trẻ tốt, con

nói

với con bé, đừng lo lắng mấy cái sau, con bé chỉ cần mang thai là được, ta lập tức chuyển ngay

một

trăm triệu cho con bé đứng tên, để con bé làm vốn riêng.”

Văn Dụ: “...”

Bố muốn ôm cháu đến điên rồi à.

Buổi tối, Văn Dụ

nói

chuyện này cho Kỷ An Ninh biết.

“Sinh con?” Kỷ An Ninh kinh ngạc, “Bây giờ ạ?”

“Bố muốn cháu đến điên rồi, bảo

anh

nói

với em.” Văn Dụ

nói

luôn cho Kỷ An Ninh lời hứa

một

trăm triệu kia.

Kỷ An Ninh đỡ trán.

“không

sao,

không

sao. Em đừng nghe ông ấy.” Văn Dụ an ủi

cô, “Việc này còn phải nghe theo em, dù sao cũng là em sinh mà.”

Văn Dụ hoàn toàn nghe theo Kỷ An Ninh. Nhưng Kỷ An Ninh cũng hiểu



anh, mỗi

một

ánh mắt, mỗi

một

giọng điệu,



cũng có thể nghe ra.

Khi

anh

nói

chuyện, Kỷ An Ninh

đã

nghe được

anh

đang

nói

một

đằng nghĩ

một

nẻo.



nháy mắt mấy cái, hỏi: “anh

cũng muốn sinh à?”

Bị nhìn thấu, Văn Dụ có chút ngại ngùng: “Ừ, cũng hơi muốn.”

Kỷ An Ninh rất ngạc nhiên: “Em cứ cho là

anh

không

muốn có con sớm.”

Văn Dụ mới hai mươi hai tuổi, học năm tư

đã

kết hôn.

Ngay cả Lý Hách già đầu kia, còn

đang

trải qua thời gian phong lưu

một

năm thay mấy người bạn

gái,

không

ngờ tên Văn Dụ

nhỏ

tuổi nhất này lại là người đầu tiên kết hôn.

Làm nguyên nhóm bạn trợn tròn mắt.

Nhưng Kỷ An Ninh

không

nghĩ Văn Dụ muốn có con sớm thế. Kết hôn sớm là vì tình

yêu, vậy muốn có con sớm lại là vì cái gì? Đàn ông mới hai hai, hai ba tuổi đầu,

đã

muốn có con? Quả là hiếm thấy.

Văn Dụ im lặng.

Hồi lâu sau,

anh

nói: “Bố

anh

rất

yêu

thương

anh.”

Nhưng

anh

lại chẳng phải con ruột của Văn Quốc An.

Kỷ An Ninh

đã

hiểu.

Chuyện Văn Dụ

không

phải con ruột của Văn Quốc An, mặc dù

không

làm suy yếu tình cảm giữa bọn họ, nhưng lại là nỗi tiếc nuối trong lòng Văn Dụ. Cũng làm

anh

cảm thấy thiệt thòi cho Văn Quốc An.

“một

điều nữa là,”

anh

nói, “Khi

anh

mơ giấc mộng kia, trong mộng bố

anh, ông ấy... Cái kia.”

Chuyện Văn Dụ mơ thấy

thật

ra là chuyện Kỷ An Ninh trải qua ở kiếp trước. Trong

một

kiếp đó, Văn Quốc An trong lúc bị giam giữ

đã

xuất huyết não mà qua đời.

Dù kiếp này kết cục

đã

thay đổi, nhưng trong lòng Văn Dụ vẫn còn sợ hãi, cứ suốt ngày lo lắng đề phòng.

Theo ý định của Văn Dụ, là mỗi tháng phải đưa Văn Quốc An

đi

kiểm tra toàn diện

một

lần. Vấn đề là Văn Quốc An

không

muốn.

Hai bố con tranh cãi rất lâu, cuối cùng quyết định thỏa hiệp, mỗi quý kiểm tra

một

lần.

thật

ra Văn Dụ vẫn luôn sợ hãi, dù sao Văn Quốc An

đã

lớn tuổi,

anh

rất sợ tình huống trong mơ có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Như vậy Văn Quốc An lại vừa ứng với nỗi sợ của chính ông,

không

nhìn thấy cháu, chết

không

nhắm mắt.

Nhưng mà cái này cũng làm khó Văn Dụ.

Bởi vì Kỷ An Ninh mới hai mốt, vừa hết năm ba, sắp lên năm tư, vẫn

đang

đi

học.

Theo lý giải của Văn Dụ, con

gái

ở tuổi này, mặc dù

đã

kết hôn, cũng rất ít nghĩ đến chuyện sinh con. Kiếp trước Kỷ An Ninh thê thảm,

anh

đau lòng cho Kỷ An Ninh,

không

đành lòng ép



vào thế khó.

không

ngờ Kỷ An Ninh chỉ chống cằm suy tính mấy giây, liền gật đầu: “Vậy

thì

sinh thôi.”

Văn Dụ

đang

xoắn xuýt, khó xử: “...”

Nhìn Văn Dụ

đang

ngơ ngác, Kỷ An Ninh hé miệng cười: “Sinh chứ sao.”

“không

phải, An Ninh, em đừng vì

anh...” Văn Dụ đau lòng nắm chặt tay Kỷ An Ninh

nói.

“không

hoàn toàn là vì

anh.” Kỷ An Ninh cầm ngược tay Văn Dụ,

nhẹ

giọng hỏi, “anh

không

phát

hiện

sao? Em,

anh, bố nữa, ba người chúng ta đều có

một

điểm chung.”

Văn Dụ sửng sốt, hỏi: “Giống nhau ở điểm nào?”

Kỷ An Ninh nhìn xuống, hai tay nắm chặt tay Văn Dụ,

nhẹ

nhàng bóp từng ngón tay

anh,

nói: “Ba người chúng ta đều

không

có người thân.”

Tay Văn Dụ phút chốc nắm chặt tay Kỷ An Ninh.

Kỷ An Ninh có

một

người bố ruột, bỏ chạy từ lâu, sinh tử

không

rõ.

Văn Dụ cũng có ông bố ruột,

một

người

anh

cùng bố khác mẹ, mấy đứa em trai em

gái

khác mẹ. Em trai em

gái

gì chứ, căn bản chưa gặp bao giờ, bố ruột cùng ông

anh

đang

ngồi trong lao tù, trong lòng Văn Dụ coi như họ chết rồi.

Mà Văn Quốc An, bố mẹ ông

đã

qua đời mấy chục năm, Văn Dụ lại

không

phải con ruột ông. Ông mới

thật

sự



không

có người thân.

“Sinh

đi.” Kỷ An Ninh

nói.

Sinh

một

đứa con cùng chảy dòng máu của



và Văn Dụ, lại mang theo họ của Văn Quốc An.

Như vậy, ba người

không

có bất kỳ máu mủ gì,

đã

tìm được

một

chỗ dựa trong tâm hồn.

Trong căn nhà này, đâu chỉ mình Văn Quốc An cần đứa bé.

Bọn họ đều cần, đều muốn.

Văn Dụ

nói

chuyện này cho Văn Quốc An,

nói: “An Ninh có

một

yêu

cầu,



ấy

không

muốn sau này làm nội trợ,



ấy vẫn muốn ra ngoài

đi

làm.”

“không

có vấn đề,

không

có vấn đề!” Văn Quốc An kích động, “Con bé muốn tới công ty nào cũng được, nếu

không

có chỗ thích

thì

cứ mở thêm

một

chỗ!”

“Tỉnh táo, tỉnh táo!” Văn Dụ đè

nhẹ

tay lên ngực bố mình, y như mẹ già.

“Xấu tính!” Văn Quốc An đánh rụng tay

anh, cười mắng, “Lại cảm thấy ta sắp chết hả.”

Chuyện trong mơ

không

thể

nói

cho Văn Quốc An, Văn Dụ có miệng cũng khó trả lời.

Kỷ An Ninh lại

nói

kế hoạch sinh con cho Mạnh Hân Vũ.

Mạnh Hân Vũ há miệng nửa ngày cũng

không

khép nổi, thở dài: “Cảm giác cuộc sống của cậu với tớ đúng là hai thế giới khác biệt mà.”



nàng lại hỏi: “Cậu

đã

nghĩ kĩ chưa?”

Kỷ An Ninh gật đầu

nói: “thật

ra, lúc vừa mới kết hôn,

đã

có người khuyên tớ đừng nên sinh con quá sớm.”

Mạnh Hân Vũ kinh ngạc: “Ai thế?”

“Dì Lý ở nhà ăn.”

“Chỗ nào cơ?”

“Chỗ cửa sổ số 7, cái người mập mập ấy.”

“Ồ,



ấy à!”

Kỷ An Ninh gật đầu

nói: “Tớ thân với



ấy, năm ngoái sau khi về lại trường, tớ có tặng kẹo cưới cho



ấy,



nói

với tớ, đừng sinh con sớm quá, chí ít là trước khi mình

thật

sự

muốn

thì

đừng sinh.”

Mạnh Hân Vũ kinh ngạc: “Còn có kiểu này á?

không

phải mấy



mấy bác đều điên cuồng thuyết phục cưới xin sinh đẻ à?”

Mẹ Thư Thần là thuộc dạng bức hôn rồi. May mà

anh

giai 2D kia cứ bất vi sở động*, còn

nói

với Mạnh Hân Vũ: “Đừng để ý đến bà, mẹ

anh

mãi mãi cũng

không

hiểu nổi cách sống của chúng ta đâu.”

* ý chỉ

không

bị chuyện gì lay chuyển.

Mạnh Hân Vũ mới thở phào

nhẹ

nhõm.

Kỷ An Ninh cười: “Dì Lý là người rất tốt.



ấy

nói

sinh con

sẽ

ảnh hưởng nhiều đến công việc, nhất định phải suy nghĩ

thật

kỹ, lúc nào sinh

thì

phù hợp, có người chăm sóc

không, còn cả nhà với tiền tiết kiệm,

một

thứ cũng

không

được thiếu.”

Mạnh Hân Vũ suy tính tương lai: “Những cái này...

không

phải

không

vấn đề gì với cậu à!”

Dì Lý ở nhà ăn đúng là ghét bỏ Kỷ An Ninh kết hôn quá sớm.

Bà ở đây

đã

mấy năm, thấy nhiều trường hợp tốt nghiệp rồi chia tay, hiểu được

một

người trẻ tuổi, sau khi ra trường, phải bị cuộc đời vùi dập mấy năm, mới

thật

sự

trưởng thành đúng khuôn.



không

biết, Văn Dụ và Kỷ An Ninh còn có kiếp trước, ràng buộc sống chết. Bà thấy Kỷ An Ninh năm hai

đã

kết hôn, vợ chồng còn trẻ, vô cùng lo lắng.

Đề nghị của dì Lý đối với người bình thường mà

nói

đúng là rất chính xác, chỉ riêng với Kỷ An Ninh lại

không

phù hợp.

Dì Lý sao biết được, Kỷ An Ninh

đã

gả vào hào môn. Những yếu tố mà bà vừa liệt kê, nhất định phải cân nhắc, ở Văn gia lại

không

phải cái gì to tát.

Kỷ An Ninh quyết định sinh con, ngoại trừ mặt tình cảm, còn bởi vì có điều kiện nền móng này chống cho.

Văn Dụ

đang

thời kỳ đỉnh cao của sinh lý đàn ông, thân thể Kỷ An Ninh cũng khỏe mạnh, sau khi dừng việc tránh thai, hai người trúng thưởng luôn.

Kỷ An Ninh xuất

hiện

triệu chứng buồn nôn

nhẹ, lúc xuất

hiện

triệu chứng chán ăn,

thì

đã

vào năm học mới.



vừa có phản ứng, liền biết

rõ, tra

một

cái, quả đúng à mang thai.

Lúc Văn Dụ

nói

cho Văn Quốc An tin tức này, cực kỳ cẩn thận từng li từng tí. Kỷ An Ninh thấy Văn Dụ vòng vo cả nửa ngày với Văn Quốc An, nào là “Núi Thái Sơn có sụp mặt cũng

không

đổi sắc”, “Người xưa vốn chú trọng chuyện dưỡng khí”, vân vân.

“...?” Văn Quốc An, “Thế rốt cuộc con muốn

nói

cái gì?”

Văn Dụ hết cách: “An Ninh mang thai rồi.”

Cuối cùng vẫn

không

ngăn cản được Văn Quốc An kích động.

“Quá tốt rồi, quá tốt rồi! An Ninh, con mau đến thư phòng với ta!” Ông bỗng nhiên phản ứng kịp, đổi giọng, “không,

không! Con đừng nhúc nhích, Văn Dụ,

đi

tới thư phòng ta, lấy tập văn kiện màu lam ở ngăn kéo bên tay phải xuống đây!”

Văn Quốc An hứa cho Kỷ An Ninh

một

trăm triệu, người như ông

không

bao giờ

nói

suông.

Ngay cả kết cấu tài sản ông cũng

đã

sắp xếp tốt cho Kỷ An Ninh, có tiền, có bất động sản, có cổ phiếu, đều phối hợp tốt giúp Kỷ An Ninh.

Kỷ An Ninh lập tức thành phú bà.

Nhưng cả hai người Văn Dụ và Văn Quốc An đều có phần khẩn trương, nhìn Kỷ An ăn

không

ngon, thi thoảng còn che miệng muốn ói, bọn họ đều muốn cho Kỷ An Ninh tạm nghỉ học ở nhà, chuyên tâm sinh con.

Kỷ An Ninh

không

đồng ý,

nói: “Sư tỷ làm nghiên cứu sinh tiến sĩ có thể nâng cao bụng

đi

học, người khác được, em cũng được.”

Thân thể



tự



biết, cảm thấy mình cũng

không

có vấn đề gì lớn.

Nhưng cảm giác nôn nghén mãnh liệt đúng là khó chịu

thật. Kỷ An Ninh xin nghỉ vào giai đoạn khó chịu nhất đó, cuối cùng vẫn nghỉ mất hai tuần.

Đến đúng thời gian, nôn nghén tự lành,



lại sinh long hoạt hổ quay lại

đi

học.

Văn Dụ mỗi ngày đều xe đón xe đưa. Nếu bản thân bận quá,

sẽ

có lái xe chuyên trách.

Kỷ An Ninh vác bụng to

đi

học, buổi trưa có người chuyên đưa bữa ăn cho phụ nữ mang thai tới nhà ăn, cũng thành

một

hình ảnh trong trường.

Hai người bọn họ, cũng từ chỗ ở của Văn Dụ chuyển đến nhà lớn Văn gia.

Trong nhà có dì giúp việc, mặc dù lớn tuổi, nhưng kiên trì cho rằng mình có thể tiếp tục nuôi lớn thêm

một

đứa bé. (dì ấy là người nuôi lớn Văn Dụ)

Quan trọng nhất là, trong nhà có đầu bếp, mỗi ngày thay đổi các món cho phụ nữ mang thai.

Bọn họ vừa chuyển đến, căn nhà lớn vốn trống rỗng bỗng trở nên bừng bừng sức sống.

Sắc mặt Văn Quốc An hồng hào thêm mấy phần, tinh thần cũng tốt hơn.

Đúng là ứng với câu này, người gặp việc vui tinh thần thoải mái.

Tháng tư năm sau, khi các bạn

đang

bận rộn tuyển sinh cho trường, Kỷ An Ninh sinh.