Chương 2

Bạch Ngọc gật đầu rũ mắt, giấu đi du͙© vọиɠ si cuồng, chắp tay đáp lại: "Đệ tử không biết. " Âm sắc của hắn ôn nhuận mang theo thanh lãng thiếu niên, vẻ mặt cung kính.

Giang Lâm Vụ hừ cười một tiếng, cũng không hỏi nữa. Nàng không cần biết thế nào là không biết không có tội. Nàng chỉ là muốn tìm cớ trừng phạt hắn mà thôi. Đã không biết, vậy liền quỳ đi.

Ngoài hành lang nắng nóng gay gắt, nhưng trong phòng lại có gió mát. Giang Lâm Vụ tình thần gần đây có chút không tốt, luôn cảm thấy buồn ngủ, vừa rồi cũng là đang ngủ say.

Bỗng một làn gió mát thổi qua.

Hương trúc trong vắt lạnh lẽo mang theo vị ngọt không rõ chui vào khoang mũi của Giang Lâm Vụ.

Mí mắt Giang Lâm Vụ dần dần nặng, trong mông hồ chỉ thấy tấm lụa mỏng lắc lư thấp thoáng bóng dáng màu bạch trà. Sau đó không biết gì nữa mà lịm đi.

Bạch Ngọc tính toán thời gian, có lẽ tác dụng của thuốc đã phát tác. Quả nhiên, đầu nữ tử trên giường nhẹ nhàng nghiêng một cái đã ngủ say. Bạch Ngọc đứng lên, đem ngọc bội hoa văn mây trắng trên người tản mát ra vị ngọt nào đó bỏ vào trong ống tay áo. Đôi chân dài không hề e dè mà đi thẳng vào nội thất. Hoàn toàn không thấy dáng vẻ cung kính vừa rồi.

Bạch Ngọc đứng trước tháp quý phi, ánh mắt tham lam nhìn chăm chú nữ tử không hề cảnh giác.

Đường cong thân thể nữ tử uyển chuyển, eo nhỏ mông cong, đôi chân trắng ngọc, ngón chân tròn trịa. Cánh tay dài bạch ngọc cẩn thận ôm lấy nữ tử, thân thể mềm nhũn lồi lõm áp sát vào l*иg ngực thiếu niên tuy không rộng nhưng rắn chắc.

Tại giờ khắc này Bạch Ngọc cảm thấy trái tim trống rỗng của hắn đều đã được lấp đầy. Cảm giác chỉ có thể được ôn nhu nhuyễn ngọc an ủi một chốc ngắn ngủi.



Giang Lâm Vụ không thích hắn, bình thường cũng không nhiều lời với hắn, sẽ càng không tiếp xúc thân thể với hắn, mà hắn cũng không thể trực tiếp chạm vào nàng được.

Từ khi còn trẻ, một thoáng kinh hồng đã khiến hắn ngày đêm khó ngủ.

Hắn ái mộ nàng, mấy năm nay hắn ngụy trang quá vất vả.

Hắn yêu nàng, muốn chiếm hữu nàng, muốn nhìn thấy nàng khóc, muốn nhìn thấy nàng dưới thân mình cầu xin tha thứ.

Nhìn bộ dáng Giang Lâm Vụ chán ghét hắn, cự tuyệt hắn cách xa ngàn dặm, hắn sao có thể không đau lòng.

Đệ tử vô danh vô phận này cũng là hắn dùng thế lực Bạch gia cầu tới. Chống đỡ việc không được yêu thích, dù bị chán ghét cũng mặt dày mày dạn mà ở lại.

"Cũng chỉ có bây giờ ta mới có thể ôm nàng vào trong ngực như vậy." Giọng nói của Bạch Ngọc nhẹ nhàng như lời nói nhỏ giữa những tình nhân với nhau. "Tiên quân ngủ thϊếp đi rồi thì không thể phạt Bạch Ngọc nữa đúng không?"

Bạch Ngọc bi thương cười nói.

"Bạch Ngọc rất yêu ngài, yêu Giang Vụ Tiên Quân như ở trên mây xa, yêu Giang Giang Vụ gần trong gang tấc." Bạch Ngọc dịu dàng thổ lộ.

"Hiện tại bất kể Bạch Ngọc làm cái gì, kể cả là khi nhục tiên quân thì tiên quân cũng sẽ không phản kháng đúng không?" Trong mắt Bạch Ngọc tất cả đều là si mê.



"Đúng không?”

Bạch Ngọc ngửi thấy mùi thơm từ Giang Lâm Vụ, cảm thụ được hương ngọc mềm mại trong ngực, tay hắn càng thêm siết chặt.

Đôi môi mỏng của thiếu niên ấn lên đôi môi đỏ mọng của nữ tử. Hắn ta hôn nàng một cách dữ dội và mãnh liệt. Hắn luồn lưỡi vào miệng nhỏ của Giang Lâm Vụ, cạy miệng mềm mại của nàng nuốt vào trong miệng, lưỡi hắn đuổi theo, mυ"ŧ, cướp đoạt hương vị tươi mát trong miệng nàng.

Giang Lâm Vụ mê man bị ép thừa nhận nụ hôn hung ác này. Tiếng chậc chậc mυ"ŧ lan tràn trong nội thất yên tĩnh lại trống vắng. Sau khi đã hôn đủ, Bạch Ngọc rời khỏi môi lưỡi của nàng vô tình kéo ra một sợi bạc trong suốt.

Bạch Ngọc thở hổn hển, khuôn mặt tuấn tú bởi vì động tình mà đỏ lên, nhịn đến khó chịu, "Không đủ, còn chưa đủ." Bạch Ngọc tự nhủ.

Nhìn khuôn mặt kiều mỵ như hoa của Giang Lâm Vụ, Bạch Ngọc dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Giang Lâm Vụ, lướt qua cả cái miệng hồng nhỏ nhắn vừa bị hắn gặm nhấm nay càng đỏ hơn.

Vẻ mặt hắn si mê nhìn nàng, trong mắt mang du͙© vọиɠ khó thể kiềm chế.

Hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống.

Ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng cởi dây buộc áo của Giang Lâm Vụ, hắn kéo vạt áo nàng để lộ ra chiếc yếm nhỏ thêu hoa sen màu xanh nhạt.

Bạch Ngọc cúi đầu dùng cánh mũi cao thẳng ngửi mùi hương từ chiếc yếm nhỏ tản mát ra, giữa hơi thở đều là hương thơm thơm ngát của người nọ.