Chương 22

Không ngờ Tiết Anh liều mạng cá chết lưới rách, không để ý tới linh lực của phù trận mạnh mẽ, ả xông vào phù trận của Giang Lâm Vụ, giơ lên một thanh chủy thủ lưỡi cong trong tay hướng về phía trái tim Giang Lâm Vụ muốn tàn nhẫn đâm vào.

“Tiên tôn cẩn thận!” Bạch Ngọc kinh hãi ngăn cản về phía trước.

Giang Lâm Vụ nhanh chóng kết chú, linh lực phù chú khổng lồ đánh về phía Tiết Anh, khiến ả bị bay ra xa mấy trượng. Mà chủy thủ trong tay ả khi bay ra quỷ dị uốn cong một chút.

Tiết Anh ngã xuống đất ho ra máu đen, ả thân đã bị trọng thương, thấy một kích không trúng liền rải ra một nắm bột mê dược, thừa dịp hỗn loạn bỏ trốn.

Một cuộc hỗn chiến kết thúc ở đây.

Lý Đình Đình quỳ xuống hành lễ quỳ lạy tạ Giang Lâm Vụ và Bạch Ngọc.

Cô khóc lóc kể lể, nói mình đến đây không có ý xúc phạm đến nơi ở cũ của Tiên sư Giang Vụ tiên quân. Chỉ là ca ca cô bị kẻ không rõ lại lịch dùng đan dược "Nhập Tiên" làm thí nghiệm, linh lực tán loạn, lâm vào hôn mê sâu sợ là ngay cả mạng không trụ được lâu, cho nên cô mới mạo hiểm tìm cách cứu ca ca.

Nhưng cô một mình ở trong núi trốn đông trốn tây không bao lâu, còn chưa kịp tìm được pháp trận, liền ngẫu nhiên bị Tiết Anh nhìn thấy, sau đó bị đuổi gϊếŧ.

Giang Lâm Vụ cẩn thận hỏi thăm tình hình của ca ca Lý Đình Đình, một người hỏi một người trả lời. Cũng không nhận thấy Bạch Ngọc đứng một bên, đuôi lông mày cau chặt dường như rất không thoải mái. Trên trán hắn đổ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt mang theo ửng đỏ. Tư thái luôn luôn đoan chính giờ phút này tựa như kiến gặm cắn đứng ngồi không yên.

Giang Lâm Vụ hỏi toàn bộ tình huống, từ trong ngực lấy ra một bình đan dược đưa cho Lý Đình Đình.



"Lý cô nương, tình huống của huynh trưởng cô ta đại khái hiểu qua, bình đan dược này cô cầm lấy. Sau khi trở về mỗi ngày cho huynh trưởng cô dùng một viên, có thể ổn định linh lực tán loạn của huynh trưởng cô. Vài ngày sau ta sẽ đến Bạch Châu đến thăm dò. Bồng Quả Sơn địa hình đặc thù, một hồi còn có thể còn có tranh đấu, cô không thể ở đây lâu được, vẫn là nhanh chóng rời đi thôi.” Nói xong đẩy cô một cái, linh lực bao lấy Lý Đình Đình, đưa cô ra khỏi Bồng Quả Sơn.

Giang Lâm Vụ vừa xoay người, đã bị Bạch Ngọc nhào vào lòng.

"Tiên tôn... Ta... Có chuyện gì với ta vậy? ..."

Bạch Ngọc sắc mặt đỏ lên, hô hấp dồn dập, một đôi mắt hoa đào cuồn cuộn du͙© vọиɠ như sóng biển mãnh liệt. Con ngươi đã mê ly có chút thần trí không rõ. Giang Lâm Vụ hồi tưởng lại chủy thủ đột nhiên cong cong cùng thủ đoạn âm ngoan thủ lạt của Tiết Anh, cùng Bạch Ngọc khi đó chắn ở trước người mình.

Chết tiệt! Tình độc!

Bạch Ngọc tham lam ngửi ngửi vào cổ Giang Lâm Vụ, hơi thở ấm áp phun vào Giang Lâm Vụ, môi mỏng vừa thăm dò chạm nhẹ vào cần cổ mẫn cảm. Hắn nỉ non "Tiên tôn..."

Giang Lâm Vụ vội vàng bảo vệ tâm mạch Bạch Ngọc, giơ tay chống lên trán Bạch Ngọc, truyền vào thần thức linh đài Thanh Tâm Quyết cho Bạch Ngọc.

"Bạch Ngọc! Ngươi bình tĩnh lại! Đừng làm loạn! Ta là tiên tôn! Là Tiên tôn Giang Lâm Vụ thường xuyên phạt ngươi đấy!”

Không đề cập thì còn đỡ, vừa mới nhắc tới "Tiên tôn" ánh mắt Bạch Ngọc liền run lên, sóng mắt lấp lánh. Trực tiếp kéo sa y của Giang Lâm Vụ ra, mãnh liếʍ liếʍ cắn, mυ"ŧ lên vai Giang Lâm Vụ.

Giang Lâm Vụ “...”