Chương 50

Giang Lâm Vụ cùng Vu Tiêu liếc nhau. Đã xác định là Tiết Lực, nhất thời hai người đều có chút im lặng. Tiết Lực cũng từng là người mà bọn họ theo sau gọi Tiết thúc thúc, dạy dỗ và dẫn dắt đám hài tử bọn họ. Lại là bạn tốt đáng tin cậy của sư phụ Giang Lâm Vụ.

Đám người kia tiếp tục khóc lóc thảm thiết “Chúng ta vất vả vì bọn làm biết bao chuyện dơ bẩn! Không nghĩ tới cuối cùng bị đuổi tận gϊếŧ tuyệt! Nếu không phải gặp Lâm Vụ Tiên tôn chỉ sợ chúng ta đã sớm bạo liệt mà chết!”

Giang Lâm Vụ chán ghét lạnh giọng nói “Làm chuyện ác cuối cùng phải nhận báo ứng. Các ngươi đừng vui mừng quá sớm, sau này sẽ đến lúc các ngươi phải đền tội.”

Nói xong Bạch Ngọc lấy một tờ bùa chú đem bọn họ vây kín, lát nữa tất nhiên phải đưa vào ngục.

Giang Lâm Vụ quyết định đi gặp vị Tiết lâu chủ đang “bế quan”, chính là Tiết thúc thúc trước kia. Cùng với tìm kiếm các cứ điểm thí nghiệm đan dược sau lưng hắn. Mà một khi ra tay tuyệt đối không phải chuyện mấy ngày mấy tháng là có thể hoàn thành, trên đường còn có thể phát sinh xung đột.

Việc này liên quan đến Điệp Phong Lâu, Vu Tiêu hắn đương nhiên là muốn đi. Mà Bạch Ngọc...

Giang Lâm Vụ quay đầu nói nhỏ với Vu Tiêu, hy vọng hắn chánh mặt đi, nàng có chuyện muốn nói với Bạch Ngọc. Vu Tiêu gật đầu, trước khi đi nhìn hai người thật sâu.

Vu Tiêu vừa rời đi, Giang Lâm Vụ chỉ trong nháy mắt đã kết ra phù chú vây khốn Bạch Ngọc.

“Tiên tôn muốn bỏ lại Bạch Ngọc sao?” Bạch Ngọc trợn mắt kinh ngạc “Tiên tôn! Tin tưởng ta! Ta tuyệt đối sẽ không kéo chân người! Đừng bỏ lại Bạch Ngọc!” Bạch Ngọc liều mạng vặn vẹo thân thể, điều khiển linh lực chống lại phù chú cười đại của Giang Lâm Vụ hòng thoát ra. Hai đạo linh lực va chạm, đem Bạch Ngọc siết đến chảy máu.



“Bạch Ngọc!” Giang Lâm Vụ thấy hắn bị thương gấp đến độ lớn tiếng quát, “Chuyến đi này rất nguy hiểm, người ngoan ngoãn ở nhà chờ ta!”

“Tiên tôn cho rằng ta không biết? Tiên tôn lần này đi không biết bao giờ mới trở về! Van cầu người Tiên tôn... mang theo Bạch Ngọc đi. Cầu người!” Bạch Ngọc cả người run rẩy, hai mắt đỏ bừng, nước mắt lã chã rơi.

Giang Lâm Vụ cắn chặt răng, lần này quyết không mềm lòng.

Nàng duỗi tay ôm Bạch Ngọc, Bạch Ngọc vẻ mặt thống khổ, dùng cánh tay cọ cọ nàng.

Giang Lâm Vụ biết Bạch Ngọc thông minh đáng tin cậy, nhưng sự khác biệt giữa các cấp linh lực là rất lớn, giống như nàng không tốn chút sức đã vây khốn được Bạch Ngọc vậy. Bạch Ngọc nếu đi theo nàng thời thời khắc khắc đều không thể yên tâm.

“Phù chú trong một canh giờ sau sẽ cởi bỏ, ta đã thiết lập xong, ngươi sẽ được bảo vệ trong phù chú. Sau khi giải trừ, ngươi đừng vọng tưởng đuổi theo ta. Xử lý tốt những tu sĩ này, chờ ta trở về.” Giang Lâm Vụ thối lui.

Nói xong xoay người đi tìm Vu Tiêu.

Bạch Ngọc nhìn bóng lưng hai người ngự kiếm đi xa, thẳng đến khi phù chú được cởi bỏ cũng vẫn nhìn về hướng Giang Lâm Vụ đã rời đi.

Hắn thần sắc đờ đẫn, không nhúc nhích, chỉ có gió lạnh trong núi thổi lay động bạch y phiếm hồng đã thấm máu của hắn...