Chương 11

Đối với phó tự mà Yến Phi treo trên tường kia, Vệ Văn Bân bày ra biểu hiện cười nhạo quen thuộc. Yến Phi chỉ thản nhiên nói đó là do người khác tặng cho rồi xua cậu ta đi ra chỗ khác. Tiêu Bách Chu không nói gì cả, bất quá trên mặt hiện rõ vô cùng hoài nghi. Yến Phi không có tâm tình cũng chẳng có tinh thần để làm bạn với hai đứa nhỏ này, hắn hiện tại trên người có hai tòa núi lớn —– bài tập cùng tiền.

Thứ sáu của Yến Phi trôi qua trong một đống bài tập chuyên ngành nghe mãi chẳng hiểu cùng làm công ở trong căn tin. Ngành truyền thông kỹ thuật không hổ là ngành học trọng điểm, cơ hồ mỗi một môn, giáo viên sẽ giao cho không ít bài tập. Yến Phi không có trí nhớ về bài học chuyên ngành năm nhất, bài học chuyên ngành của năm thứ hai thì hắn mới sống lại được có một tháng, có thể nói hắn đối với chuyên ngành này hoàn toàn không có trụ cột gì cả. Càng đừng nói tới hắn căn bản không thích chuyên ngành này, đối mặt với bài tập căn bản không thể nào làm được, Yến Phi đang nhọc lòng tìm cách kiếm tiền kia quả thực chỉ muốn đem sách vứt đi, sau đó nghỉ học. Nhưng mà nghĩ tới mặt mũi của Yến Tam Ngưu, Yến Phi lại nhẫn nại.

Cuối cùng cũng tới thứ bảy, sáng sớm, Yến Phi liền tỉnh dậy. Nhẹ tay nhẹ chân rửa mặt xong, Yến Phi đem quần áo mà Tiêu Bách Chu cho hắn mượn, gấp gọn gàng rồi đặt tại dưới chân giường của Tiêu Bách Chu. Cầm lấy chìa khóa cùng với 20 đồng tiền, hắn rời khỏi ký túc xá. Sau khi mượn tiền của Tương Điền, Yến Phi mua tất cùng với kem dưỡng da xong thì không đυ.ng thêm một phân tiền nào nữa. Đây là toàn bộ tiền mặt có trên người của hắn, thực quý giá.

Đi tới căn tin mua một quả trứng chim, ra khỏi cửa trường đi xe bus. Cuối tuần, lại là sáng sớm, người không nhiều lắm, Yến Phi tìm một vị trí sát cửa sổ một mình ngồi xuống. Trong trí nhớ, việc ngồi xe bus đã là chuyện từ rất lâu về trước. Khi đó, ba củ cải nhỏ kia vẫn đi theo sau mông hắn, hắn làm anh trai liền dẫn bọn họ đi nhận thức về cuộc sống của người bình thường. Thời điểm ấy hắn còn chưa bị chứng khiết phích, có thể chịu được mùi cơ thể người trên xe bus, cùng với chỗ ngồi có không biết bao nhiêu là vi khuẩn. Đến tột cùng là khi nào thì bản thân có chứng khiết phích nhỉ, Yến Phi cũng không nhớ rõ nữa. Hình như là xuất hiện sau khi có một vài vị khách tới nhà, thời điểm đó hắn phải tiếp xúc với rất nhiều cô gái. Hôn nhân của hắn không phải chỉ thuộc về hắn, mà là thuộc về Chung gia, cha đối với những cô gái mà hắn thân cận càng lúc càng thêm nhiều yêu cầu. Mỗi một lần mắt lạnh nhìn cha của mình tính toán xem những cô gái này có tài cán gì, có thể hay không đem lại ưu việt cho Chung gia, hắn lại càng thêm bài xích những cô gái muốn tới gần mình kia. Lâu ngày, hắn tựa hồ sinh ra chứng khiết phích.

Những đứa nhỏ ở trong đại viện kia, người nào cũng cao ngạo, tiêu xài, bạo lực, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn. Nhưng mà mặc kệ bọn họ có bao nhiêu hoang đường, vẫn phải dựa theo an bài của gia đình để kết hôn môn đăng hộ đối, sau khi kết hôn bọn họ đều phải trở về con đường chính thống. Kết hôn, sinh con, cùng vô số lục đυ.c với những người khác, vì địa vị gia tộc mà cố gắng hướng lên, mặc kệ bọn họ có nguyện ý hay không. Có lẽ đại bộ phận mọi người đều sẽ nguyện ý đi. Mà giống như hắn, tới chết vẫn là xử nam, chỉ sợ có duy nhất mình hắn mà thôi.

Thời điểm trưởng thành không phải không có du͙© vọиɠ, nhưng mà hắn chỉ có thể cùng người khác lên giường, không có khả năng cùng đối phương nói chuyện ái tình. Những chuyện yêu đương chơi bời giống như chơi gái, hắn làm không được. Tình cảm của hắn không có rẻ mạt như vậy. Nghĩ tới nếu bản thân nếu có bạn gái cố định bên người, lại bị cha kêu tới nói chuyện, hắn tình nguyện đem tinh lực của mình tất cả đều hao phí lên chuyện vẽ tranh cùng viết chữ. Hắn khuôn muốn nghe cha đối với hắn nói ra những lời linh tinh như: “Con chỉ có thể cùng cô ta chơi đùa, ta tuyệt đối sẽ không cho phép con cưới cô ta”. Loại lời nói này, hắn từ anh trai của mình đã nghe được nhiều lần lắm rồi.

Trong lúc nhớ lại chuyện ‘đời trước’, Yến Phi chuyển xe bus lần thứ hai, địa điểm mà hôm nay hắn muốn tới đã cách không còn xa. Xuống xe, trước tiên hắn đứng ở tại chỗ nửa ngày, sau đó mới hướng phía mục tiêu đi tới. Trong chớp mắt, thành phố này đã có không ít biến hóa. Thời gian năm năm, thành phố có thể biến hóa rất nhanh, tình cảm của những người kia cũng sẽ rất nhanh phai nhạt đi. Không có máy tính, không có tiền để lên mạng, Yến Phi không biết được mấy người mà hắn để ý hiện tại cuộc sống như thế nào rồi. Hắn vừa muốn tránh, lại vừa không muốn tránh. Nếu không phải mỗi ngày đều có tờ lịch nhắc nhở hắn, hắn căn bản khó có thể tiếp nhận chuyện bọn họ đã xa cách năm năm. Hắn, rất nhớ bọn họ, thật sự rất nhớ.

Trong trí nhớ, cái địa phương kia ở phía trước. Trái tim của Yến Phi đập thực nhanh, năm năm trôi qua, không biết nơi kia có còn tồn tại hay không, tuy rằng khoảng cách từ lần trước đến lần này hắn tới đây uống rượu không vượt quá một tháng. Cước bộ vội vàng đột nhiên dừng lại, Yến Phi nhìn bốn chữ ‘quán bar Ô Nha’ thực to trên bảng hiệu, không khỏi nở nụ cười. Vẫn còn, thế nhưng vẫn còn.

Chậm rãi đi tới, nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt, lại ngửa đầu nhìn bốn chữ được viết theo kiểu thư pháp vô cùng quen thuộc, Yến Phi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Nâng tay, sờ lên cửa gỗ có hoa văn phức tạp, Yến Phi cảm thấy tựa như được gặp lại lão bằng hữu. Cửa này là do đích thân hắn chọn. Không có đồng hồ, cũng không biết hiện tại là mấy giờ, Yến Phi buông xuống nửa phần tâm tư, rời đi. Chỉ cần quán bar này còn tồn tại, hắn vẫn còn hi vọng.

Lại lên xe bus, lần này Yến Phi muốn tới một nơi, nơi còn lại này khiến cho tâm tình của hắn thập phần trầm trọng. Đổi xe bus ba lần, Yến Phi tới trước một nghĩa trang —– đây là nơi để mai táng những quan lại chính khách của đế đô sau khi chết. Lấy bối cảnh của Chung Phong, sau khi chết khẳng định sẽ chôn ở đây. Hít sâu một hơi, Yến Phi trải qua kiểm tra của bảo vệ, hai tay trống trơn đi vào bên trong mộ viên. Mọi người được mai táng ở nơi này thân phận đều rất hiển hách. Yến Phi hỏi một tuần tra trong mộ viên, xem xem mộ của Chung Phong nằm tại nơi nào, tra nửa ngày trời cũng không tìm ra được, mày của hắn không khỏi nhíu lại. Chẳng lẽ ‘người kia’ không được chôn ở đây?

“Cậu tìm ai?” Nhân viên quản lý công tác đã thấy hắn đứng nửa ngày trời, lên tiếng hỏi.

Yến Phi liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, quay đầu lại nói: “Tôi muốn tìm mộ của Chung Phong tiên sinh. Tôi là sinh viên nghèo đã từng được anh ấy giúp đỡ, hiện tại muốn tới để tế bái anh ấy.”

Vị nhân viên công tác trên dưới 40 tuổi kia sắc mặt khẽ biến, nói: “Mộ của Chung tiên sinh không ở chỗ này.”

“Không ở chỗ này? Vậy ở đâu?” Trong lòng của Yến Phi phát lạnh, người nhà của hắn sẽ không quá phận tới mức đó đi.

Đối phương lắc đầu, nói: “Không biết. Mộ của Chung tiên sinh vốn là phải ở tại trong này, sau đó không biết vì sao tro cốt lại không chôn trong này nữa. Người nhà bọn họ đem mộ của Chung tiên sinh hủy bỏ.”

Tro cốt không có chôn trong này…

Yến Phi không biết mình làm cách nào để rời khỏi mộ viên. Tro cốt của hắn, tro cốt của hắn… Vẻ mặt hốt hoảng đi về phía trước, Yến Phi không nói rõ được tâm tình hiện tại của mình như thế nào? Tro cốt của hắn ở nơi nào? Vì cái gì lại đem mộ của hắn hủy đi? Chẳng lẽ hắn chết rồi cũng không thể để cho hắn được tự do sao? Trước mắt một mảnh hoảng hốt, Yến Phi có chút mê muội. Cho dù người trong nhà có trách hắn, không muốn đem hắn chôn ở chỗ này, kia Thiệu Thiệu bọn họ đâu? Bọn họ sao có thể để cho người của Chung gia tùy tiện đem hắn chôn ở một nơi nào đó? Hay là Thiệu Thiệu bọn họ cũng trách hắn? Trách hắn từ bỏ bọn họ?

Không quan tâm có bẩn hay không, Yến Phi ở bên đường ngồi xuống, dị thường khổ sở. Hắn đã chết, lại sống lại. Hắn muốn cùng với chính mình nói chuyện, lại không biết tro cốt của mình hiện tại đang chôn ở đâu. Hay là nên nói, trên thế giới này căn bản chưa từng có một người tên là

Chung Phong tồn tại? Hay là năm năm trôi qua, bọn họ, đã quên đi hắn? Lần đầu tiên, Yến Phi đối với việc tự sát của mình sinh ra mê mang.

Ngồi hơn một giờ, Yến Phi dần dần bình tĩnh lại. Đứng lên, lại nhìn thoáng về phía nơi mà tro cốt của mình không được mai táng, Yến Phi đi tới trạm xe bus. Chỉ cần bản thân tự biết mình là ai, chỉ cần hắn không bị lạc, vậy là đủ rồi, đủ rồi.

Ở bên ngoài lắc lư tới quá ba giờ chiều, giữa trưa cũng không ăn gì cả, Yến Phi lại đi tới trước cửa của quán bar Ô Nha. Mở cửa gỗ ra, Yến Phi trực tiếp đi vào bên trong. Hai người trẻ tuổi đang quét tước nhìn về phía hắn.

“Chúng tôi hiện tại còn chưa có buôn bán.”

Hai người này theo bản năng nói xong mới phát hiện ra Yến Phi thực sự không giống một vị khách đi tới nơi này để tiêu phí. Một người trẻ tuổi trong đó lập tức hỏi: “Cậu tìm ai?”

Yến Phi nói: “Các anh nơi này có nhận người không? Tôi muốn tới đây làm công.”

Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, vẫn là người trẻ tuổi kia nói: “Chúng tôi nơi này không phải quán bar bình thường. Người phục vụ bình thường sẽ phải nói được tiếng Anh.”

Yến Phi mở miệng liền nói ra một đoạn tiếng Anh tiêu chuẩn, hai người ngẩn người, người còn lại lấy được tinh thần liền nói: “Vậy cậu chờ quản lý của chúng tôi tới đây đi, anh ấy phải một lát nữa mới có thể qua.”

“Được.”

“Cậu tới bên kia ngồi chờ đi.”

“Cảm ơn.”

Người tới quán bar xin làm công đa phần đều là vừa học vừa làm, đối với người vừa nhìn đã biết gia cảnh trong nhà gặp khó khăn như Yến Phi, hai người trẻ tuổi thoạt nhìn tựa như cũng là sinh viên kia biểu hiện thực khách khí, thậm chí còn rót cho Yến Phi một cốc nước. Giữa trưa không có ăn cơm cũng chưa uống nước, Yến Phi đối với ý tốt của đối phương thực cảm kích, một hơi liền đem chén nước kia uống sạch. Nhìn hắn khát như thế, đối phương lại rót cho hắn một cốc nước khác.

“Tôi tên là Yến Phi.” Yến Phi chủ động tự giới thiệu bản thân.

“Cậu gọi tôi là Thạch Đầu được rồi.” Người rót nước cho Yến Phi tiếp tục lau sàn nhà.

“Tôi là Miêu Tử Ngâm, tất cả mọi người đều gọi tôi là Miêu tử.” Người còn lại nói.

Yến Phi đối với bọn họ cười cười, uống hết một cốc nước, trong dạ dày không còn quá khó chịu.

Thạch Đầu cùng với Miêu tử thực thân thiết, dù sao cũng đều là người phục vụ. Qua một lát, hai người liền cùng Yến Phi hàn huyên một chút. Hai người này cũng giống Yến Phi, đều là sinh viên đại học. Miêu tử là sinh viên năm thứ hai của Đại học ngôn ngữ, tới quán bar làm công, một mặt là để kiếm tiền sinh hoạt, một mặt khác là để rèn luyện cách nói tiếng Anh, làm chuẩn bị cho sau này xuất ngoại. Quán bar Ô Nha ở đế đô có thể coi là quán bar nổi danh, hơn nữa ông chủ quán bar có hậu thuẫn rất lớn, người tới nơi này làm khách không phải là thành phần tri thức thì cũng là tinh anh xã hội, người ngoại quốc đương nhiên cũng không ít. Thạch Đầu học tại đại học giao thông, khoảng cách tới quán bar Ô Nha là ba con đường. Gã là do học trưởng giới thiệu nên tới nơi này làm công, đã ở tại quán bar Ô Nha làm công hai năm, năm nay là năm thứ ba, xem như là một lão phục vụ ở trong quán bar này. Nhân viên tại nơi này thường xuyên thay đổi, mỗi ngày đều sẽ có người rời đi, cũng sẽ có người mới tới gia nhập. Cho nên đối với việc Yến Phi muốn làm công, hai người bọn họ mới có thể biểu hiện ra bình tĩnh như vậy.

Đợi tới năm giờ rưỡi, quán bar chuẩn bị mở cửa, Yến Phi mới chờ được quản lý quán bar tới. Ông chủ của quán bar tên là Hà Khai Phục, ở đế đô coi như là một nhân vật. Lấy kinh doanh quán bar để lập nghiệp, hiện tại quán bar dưới danh nghĩa của gã đã có hơn mười cái, ngoài ra còn có những nơi liên quan tới ăn uống, các câu lạc bộ cao cấp. Quán bar Ô Nha là quán bar đứng đầu của Hà Khai Phục, cũng là quán bar mà gã thường tới nhất. Hà Khai Phục đối với quán bar Ô Nha có tình cảm rất sâu đậm, cho nên đặc biệt để cho em trai họ của mình làm quản lý quán bar này.

Thời điểm nhìn thấy Hà Nhuận Giang, Yến Phi cũng không hề kinh ngạc. Thời điểm hắn vẫn còn là Chung Phong, hắn đã biết Hà Khai Phục cố ý để cho người em trai họ Hà Nhuận Giang phụ trách quản lý quán bar này. Chẳng qua một tháng trước, Hà Nhuận Giang vẫn là tiểu đệ rót rượu cho ‘Yến Phi’, trong nháy mắt, y đã trở thành quản lý phỏng vấn Yến Phi.

Biết được Yến Phi là muốn tới làm công, Hà Nhuận Giang để cho Yến Phi đi vào trong văn phòng nằm phía sau quán bar của mình. Vừa nghe thấy Yến Phi là sinh viên đại học Đế Đô, Hà Nhuận Giang châm một điếu thuốc, mở miệng nói: “Việc học tập ở đại học Đế Đô sẽ thực căng thẳng đi, cậu có thời gian khi nào? Chúng tôi ở nơi này cũng không trả tiền theo giờ.”

Yến Phi trong lòng giễu cợt nhìn Hà Nhuận Giang vẻ mặt trịch thượng, nếu như nói cho người này biết hắn là ai, không biết có thể hay không sẽ dọa y chảy cả nướ© ŧıểυ ra quần. Nhưng mà hắn trên mặt vẫn không thay đổi, đáp: “Tôi biết phục vụ tiếp đãi tại nơi này không trả tiền theo giờ. Tôi nghĩ muốn xin làm người ca hát của quán bar. Người ca hát là trả tiền theo giờ đúng không.”

Hà Nhuận Giang động tác hút thuốc dừng lại, đánh giá Yến Phi một phen, trên mặt rõ ràng có hoài nghi. Người ca hát trong từng quán bar tiền lương không giống nhau. Đối với quán bar Ô Nha, người ca hát cần phải có yêu cầu rất cao, bởi vậy cho nên cũng sẽ trả tiền theo giờ. Nhưng mà Hà Nhuận Giang không rõ vì sao tiểu tử trước mặt lại biết điều này. Yến Phi bất động thanh sắc nói: “Tôi nghe học trưởng trong trường nhắc tới. Tôi ca hát cũng không tệ lắm.”

Hà Nhuận Giang rút hai điếu thuốc, nói: “Chúng tôi ở đây yêu cầu hát bằng tiếng Anh.”

“Có thể.” Nghĩ tới một chuyện, sắc mặt của Yến Phi hơi đổi. Dừng lại một chút, hắn vẫn là nói: “Tôi sẽ hát một vài ca khúc tiếng Anh trước kia, ca khúc mới của hiện giờ, tôi không biết nhiều lắm. Bất quá chỉ cần cho tôi một đoạn thời gian thích ứng, tôi có thể hát được.” Nháy mắt đã là năm năm trôi qua, ai biết trong năm năm này sẽ có những bài hát gì. Yến Phi có chút đau đầu.

Hà Nhuận Giang vừa nghe, sắc mặt hơi nguôi. Đã nói mà, tiểu tử này làm sao mà ca hát được. Vừa thấy sắc mặt của Hà Nhuận Giang, Yến Phi trong lòng có chút khó chịu. Tên nhóc này, vừa lên làm quản lý liền đáng ghét như vậy.

“Không bằng trước tiên anh cứ nghe đã, nghe xong rồi hãng quyết định xem có nên thuê tôi hay không.”

Người ca hát trước đây có chút không coi ai ra gì, Hà Nhuận Giang cũng đang muốn đổi một người khác. Gặp được đối phương thái độ coi như không tồi, cũng có chút tò mò không biết tiểu tử này hát như thế nào. Hà Nhuận Giang dập tắt thuốc lá, nói: “Vậy cậu đi ra ngoài thử hát một đoạn, nếu cậu phù hợp với yêu cầu của tôi, tôi sẽ thuê cậu.”

“Cảm ơn.”

Yến Phi thuận theo Hà Nhuận Giang đi tới trên sân khấu của quán bar. Trong quán bar đã có tốp ba tốp năm vị khách. Nhạc công còn chưa tới, Hà Nhuận Giang liền để cho Yến Phi đi tới trước máy quay đĩa đặt trong góc, thuần thục chọn lựa ca khúc. Có đôi khi các vị khách hưng trí lên, cũng sẽ đi lên trên sân khấu, cho nên quán bar cũng cung cấp dịch vụ karaoke. Dẫn theo một ít chú ý, Yến Phi rất nhanh chọn xong được một ca khúc để bản thân mình hát. Ở trong nháy mắt giai điệu vang lên, Yến Phi đi tới giữa sân khấu. Hắn mặc một chiếc quần vải màu xám, bên ngoài chiếc áo sơmi chữ T có màu trắng nhợt nhạt là một chiếc áo khoác đen đã bạc màu, còn có một giày chơi bóng rách nát tới mức sắp lộ cả ra ngón chân cái. Chỉ nhìn y phục một cách đơn thuần, thật sự là vô cùng nghèo khổ. Nhưng nhìn tới khuôn mặt của Yến Phi, tất cả mọi người đều không thể đem khuôn mặt của hắn đặt chung một chỗ tương ứng với bộ quần áo.

Yến Phi khiến cho bản thân chỉn chu sạch sẽ, tóc mái dài che khuất lông mi, trong hai mắt to là tràn ngập tự tin. Không thể đơn thuần dùng từ xinh đẹp hay anh tuấn để hình dung khuôn mặt này, chỉ là liếc mắt một cái lại khiến cho người ta không thể nào quên. Thời điểm âm nhạc vang lên, Hà Nhuận Giang đồng tử hơi hơi mở rộng, rất nhanh, y nghe được tiếng hát của đối phương.